Chương 48: Phụ Tử Viên Gia

Trong hành lang nhỏ hẹp, bầu không khí nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm. Mộc Yến che chở cho Phương Lâm, lạnh lùng nhìn nam tử khôi ngô đối diện.

Nam tử khôi ngô kia không phải ai khác, chính là phụ thân của Viên Ba, Viên Tam Bình, đồng thời cũng là trưởng lão Đan tông, rất có địa vị ở trong Đan tông, còn có quan hệ không tầm thường cùng thủ tọa của Đan tông.

Viên Tam Bình liếc mắt nhìn Viên Ba ôm cổ tay ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch, trong lòng càng tức giận không thôi.

- Mộc trưởng lão, Phương Lâm này tổn thương nhi tử của ta, ta tất nhiên không thể tha cho hắn được!

Viên Tam Bình quát.

Đôi mi thanh tú của Mộc Yến nhíu lại, nói:

- Viên trưởng lão chẳng lẽ muốn đổi trắng thay đen hay sao?

Viên Tam Bình hừ một tiếng. Tuy rằng hắn cũng biết, chuyện này nếu thật sự muốn tính toán ra, Viên Ba không chiếm lý. Nhưng Viên Tam Bình sẽ không quan tâm tới những điều này. Bản thân mình là trưởng lão, nhi tử bị người ta đánh, hắn tất nhiên không thể không hé răng.

Mặc kệ có chiếm lý hay không, nói chung không thể bị thiệt thòi!

- Phụ thân! Tay con bị gãy rồi! Tay con bị gãy rồi! Mau giết chết tên tiểu súc sinh kia!

Viên Ba ở trên đất đau đớn kêu lên. Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Lâm đầy oán độc cùng lạnh lẽo.

Phương Lâm bỗng nhiên phì cười một tiếng, vẻ mặt xem thường nhìn Viên Ba, nói:

- Tay ngươi không gãy, chính là bị trật khớp mà thôi. Ngạc nhiên chưa?

Viên Ba ngẩn người, cẩn thận cảm nhận một chút. Hắn phát hiện cổ tay quả thực không giống như bị đứt rời, chỉ là không thể động đậy.

Gương mặt Viên Tam Bình bình tĩnh, đi tới bên cạnh Viên Ba, đưa tay cố định lại cổ tay của Viên Ba.

Viên Ba lắc lắc cổ tay, thấy cổ tay đã khôi phục bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có điều sau một khắc, Viên Ba liền dùng ánh mắt cực kỳ thâm độc nhìn về phía Phương Lâm.

Phương Lâm hoàn toàn không sợ hãi, quan sát Viên Ba trên dưới, cười nói:

- Xem ngươi một thân thịt mỡ này, thế nào lại vô dụng như vậy? Vừa nãy kêu gào giống như đại cô nương vậy.

Mọi người đều lộ ra ý cười, chỉ có điều lại không dám cười ra tiếng.

Sắc mặt Viên Ba khó coi, nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy mọi người dường như đều đang cười nhạo mình, trong lòng càng thêm tức giận.

- Phương Lâm, ngươi có gan chúng ta trở lại đánh một trận, xem ta có bóp nát xương cốt toàn thân ngươi ra hay không!

Viên Ba cả giận nói.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Thôi quên đi. Ta sợ ta ra tay quá nặng, ép một thân thịt mỡ này của ngươi thành mỡ heo mất.

- Ha ha ha ha!

Nghe hắn nói như thế, cuối cùng có người không nhịn được bật cười. Tiếp theo lại có vài người cười phá lên.

Phụ tử Viên Ba đều căm tức nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm nói lời này quá cay độc, gần như chẳng khác nào mắng Viên Ba là heo.

- Phương Lâm, ngươi quá càn rỡ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!