Chu Thừa Nghiêu đỡ súng, Tự Kình và Hầu Tử áp vào khu nhà. Lưới điện đã co lại đến bên chân Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã nhíu mày, Chu Thừa Nghiêu phải kết thúc tại đỉnh núi này, hắn ăn quá nhiều đường súng, không thể đi xuống.
Lưới điện lại thu, Chu Thừa Nghiêu đứng dậy liền bị đối diện nổ đầu ngã xuống đất, Lâm Dã đem góc nhìn quan sát cắt đến trên người Hầu Tử. Tự Kình liên tục ném bom, Hầu Tử vọt thẳng đi vào một viên đạn ép tới cùng, góc trên bên phải nhảy đánh giết.
Hầu Tử bị đánh bại, Lâm Dã nghe được tiếng la của Hầu Tử,
"Hai người đại tàn huyết! Lên!"
Tự Kình quăng một quả bom liền xông ra ngoài, một đội ở kho lớn bị đào thải, bo cuối co lại đến đối diện, trên trận tổng cộng bảy người. Hiện tại Tự Kình chỉ có một cơ hội, chờ đối diện đánh nhau, hắn thừa dịp sờ loạn qua.
Cơ hội không lớn.
Chu Thừa Nghiêu mở bình giữ nhiệt uống một hớp nước, sờ lên ngón áp út bên tay phải, lập tức thả tay xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối diện đã đánh nhau, Chu Thừa Nghiêu nói, Uống đầy nước, chờ.
Góc trên bên phải nhảy đội ngũ đối diện đánh bại, Chu Thừa Nghiêu nói,
"Bây giờ trải khói đi qua áp vào tường vây, không cần kéo đường súng, vững một chút."
Tự Kình là người lớn tuổi nhất trong KG, cảm giác tồn tại yếu nhất trong đội. Chu Thừa Nghiêu là ông chủ, Thiên Minh có tính cách vui vẻ, độ hot livestream cao, Tự Kình thì không có kỹ thuật của Hầu Tử.
Sau PGI trạng thái tổng thể của KG xuống dốc, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, trở thành đồ ăn trong thi đấu điện tử chính là nguồn gốc tội lỗi, đồ ăn thì sẽ bị đào thải.
Lúc này Chu Thừa Nghiêu ký trở lại với Lâm Dã, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ban đêm Tự Kình không dám đi ngủ, đem tất cả thời gian đều lấy ra luyện súng, anh ta muốn ở lại KG.
Những lời Lâm Dã vừa mới nói đó đâm vào tim anh ta, không dám đánh sao?
Chu Thừa Nghiêu và Thẩm Mộc đều đang quan chiến, anh ta biết rõ sau lưng đều có ai. Anh ta thật không dám đánh sao? Có phải bọn họ đều nhìn ra mình không dám đánh?
Mẹ nó!
Anh ta dám đánh, anh ta muốn thành tích.
Bo đang co vào, cơ hội cuối cùng, đối diện với đầu người trên tầng hai đối diện, quay người hoàn mỹ. Tự Kình nâng súng bắn tỉa, ngay sau đó mình bị một phát súng nổ đầu, màn hình tối xuống.
Tự Kình đập một tay lên bàn phím, tiếng vang ầm ầm, Chu Thừa Nghiêu quay đầu nhẹ nhàng nhìn qua anh ta, sau đó thu tầm mắt lại nghiêng người dựa vào trên ghế lại uống một hớp nước, tiếp tục quan chiến.
Kết thúc rất nhanh, ăn gà chính là đội mới, còn không tham gia Golden Tournament.
Tiến vào tổ đội lần nữa, Thẩm Mộc mở miệng, Tự Kình.
Tự Kình bỗng nhiên quay đầu, sắc mặt trắng bệch, Huấn luyện viên?
"Tai nghe của cậu hỏng?"
Hầu kết Tự Kình nhấp nhô, mím môi, Không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thả lỏng chút, nếu như mình không thể phán đoán thế cục có thể nghe nhiều, tai nghe có vấn đề kịp thời đổi." Thẩm Mộc thả chậm ngữ khí lại, ván này nếu như Tự Kình có thể vững chút, không tham đầu người kia, hẳn là có thể cầm hạng hai, thân phận top 3 vẫn đáng tiền.
Huống chi vị trí đó của Tự Kình, chỉ có thể bắn ngã, đầu người bị đối phương lấy được.
"Các cậu đều là người từng tham gia giải đấu, tâm tính bình ổn là yếu tố cơ bản."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!