Chương 26: (Vô Đề)

Lâm Dã kinh ngạc nhìn Chu Thừa Nghiêu, khoảng chừng nửa phút, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn,

"Dịch vụ đánh thức đặc biệt gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Dã liền tỉnh táo lại trong tiếng cười của Chu Thừa Nghiêu, anh nháy mắt mấy cái có chút hoảng hốt quay người trở về phòng, vội vàng bổ sung cho mình,

"Cảm ơn T thần đã gọi tôi, tôi đi rửa mặt! Tôi xong liền đây."

Ý cười của Chu Thừa Nghiêu càng sâu, giọng nói nhàn nhạt,

"Mặc đồ trong túi kia đi, phải chụp hình."

À.

Lâm Dã đi thẳng tới toiletm Chu Thừa Nghiêu cầm điện thoại lên thấy tin nhắn Lý Phi gửi, Còn bao lâu nữa.

Chờ anh ấy.

Lâm Dã nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mở túi ra phát hiện bên trong là một bộ âu phục. Áo sơ mi màu đen đậm chất âu phục, lần cuối cùng Lâm Dã mặc quần áo chính thức như vậy là lúc thời kỳ đỉnh cao của FW.

Cầm chức quán quân thế giới, bọn họ phải tham dự hoạt động hội nghị, Lâm Dã đã tiêu năm ngàn mua một bộ âu phục, chỉ mặc một lần như vậy. 

Lâm Dã thay áo sơ mi mặc quần tây vào, anh không có dây thắt lưng phối với đồ tây nên không đeo thắt lưng, đem vạt áo áo sơ mi nhét vào lưng quần nhìn mình trong gương một chút, miễn cưỡng giống người.

KG chụp ảnh đội để truyền bá vậy mà không mặc đồng phục của đội, chuyện này vượt qua dự đoán của Lâm Dã, mà lại do Chu Thừa Nghiêu tự mình mang tới, có ý gì sao?

Lau khô tóc, Lâm Dã thả tóc mái xuống cầm áo vét ra ngoài toilet. Nhặt điện thoại di động với ba lô của mình lên, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu tựa ở cạnh cửa chơi điện thoại, nhịp tim Lâm Dã đột nhiên tăng nhanh, nghĩ tới hình bóng sâu lắng của hắn dưới ánh đèn vừa rồi, kinh tâm động phách [1], sao hắn còn chưa đi?

[1] Kinh tâm động phách:

Rung động lòng người, chấn động lòng người.

Cánh mũi Lâm Dã khẽ nhúc nhích, đưa tay sờ một cái, mang theo ba lô, Chụp ảnh cả đội hả?

Ừm. Chu Thừa Nghiêu để điện thoại xuống, ngước mắt xem kỹ Lâm Dã.

Lâm Dã luôn cảm thấy ngượng ngùng, nắm chặt dây đeo ba lô,

"Còn cái gì phải mang nữa không?"

"Mang đồng phục đội chưa?"

Rồi.

Đi thôi. Chu Thừa Nghiêu đứng dậy quay người đi tới thang máy, Lâm Dã kéo then cửa lấy điện thoại di động, bây giờ là 5h10 sáng, Lâm Dã dậy trễ.

Bên ngoài trời vẫn tối đen, căn cứ hoàn toàn yên tĩnh, thang máy chầm chậm đỗ xuống. Lâm Dã chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại, không muốn ngẩng đầu có bất kỳ đụng chạm ánh mắt nào với Chu Thừa Nghiêu.

Bỗng nhiên cổ bị đụng một cái, Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu đụng vào ánh mắt đen nhánh của Chu Thừa Nghiêu, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Chu Thừa Nghiêu nâng cằm Lâm Dã lên, giọng nói khàn khàn, Ngẩng đầu.

Nhịp tim Lâm Da tăng nhanh chóng, điên rồi.

A?

Ngón tay Chu Thừa Nghiêu chống lấy da thịt Lâm Dã, hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, vừa vặn lướt qua tay Chu Thừa Nghiêu. Chu Thừa Nghiêu nhìn anh một cái, cài khuy cài áo màu bạc trên tay lên áo sơ mi Lâm Dã.

Cửa thang máy mở ra, tay Chu Thừa Nghiêu rơi xuống hông Lâm Dã, chạm tới áo sơ mi Lâm Dã. Lâm Dã lập tức nhìn qua, Chu Thừa Nghiêu lôi áo sơ mi anh ra lại nhét trở lại, động tác của hắn chậm chạp lại chuyên chú.

Hắn là giúp mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!