Chương 25: (Vô Đề)

Lâm Dã nhìn Chu Thừa Nghiêu, yên lặng thật lâu, anh mở miệng,

"Tay của tôi không nhất định có thể khôi phục tốt."

Đấu trường là giấc mộng của anh, nhưng mộng tưởng và hiện thực còn cách một đoạn.

"Bây giờ vào làm dự bị đội một." Ngón tay Chu Thừa Nghiêu xẹt qua mặt bàn,

"Hoặc là làm huấn luyện viên chính của đội hai, anh có thể chọn."

Từ lúc anh nhìn thấy tên mình xuất hiện ở vị trí dự bị, máu của anh đã sôi trào. Đây là một cái quyết định ích kỷ, nhưng anh chỉ có cơ hội này. Chỉ có ở trên sàn thi đấu, Lâm Dã mới có thể cảm nhận được mình đang sống. Toàn bộ thanh xuân của anh đều ở trên sàn thi đấu, anh không thể rút lui.

Nước trong nồi sôi sùng sục, Chu Thừa Nghiêu bỏ thịt bò vào, thịt bò đổi màu hắn dùng đũa chung gắp ra để vào trong chén trước mặt Lâm Dã,

"Thành viên xuất phát của đội một không thay đổi, anh không cần áp lực tâm lý."

Dự bị. Lâm Dã ngẩng đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu,

"Tôi có thể không cần tiền lương, để tôi ở vị trí này đợi một năm -- nửa năm cũng được, được không?"

Đôi mắt đen như mực của Chu Thừa Nghiêu nhìn chăm chú Lâm Dã hồi lâu, Được.

Cảm ơn.

Chu Thừa Nghiêu không nói gì thêm nữa, chuyên tâm nhúng thịt bò cho Lâm Dã.

Lâm Dã bị Chu Thừa Nghiêu cho ăn hai mâm thịt, Chu Thừa Nghiêu rất ít nói, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, không hợp với ngoại hình của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, Lâm Dã nhìn hắn mấy lần, hắn giống như người ở phòng thí nghiệm, cần chính xác đến micromet [1].

[1] Micrômét (viết tắt là µm) bằng 0,000001 met (10 mũ -6 met)

Cậu không ăn hả?

Chu Thừa Nghiêu thả vào chén mình một miếng thịt bò, còn lại gắp cho Lâm Dã, để đũa xuống uống một hớp nước ngước mắt nhìn Lâm Dã chăm chú,

"Cũng không đói bụng, quán này thế nào?"

Rất tốt.

Không biết là Chu Thừa Nghiêu nắm chắc tốt độ lửa, hay là thịt bò quán này tươi, rất ngon, anh rất thích.

"Vậy tối nay anh ăn chưa?"

Chu Thừa Nghiêu rất hứng thú nhìn Lâm Dã.

Lâm Dã: ...

Vành tai Lâm Dã đỏ bừng, hai chữ nói dối vẫn còn văng vẳng bên tai, cả người anh đều muốn bốc cháy. Lâm Dã xém chút tự mình bị sặc, anh uống một hớp nước lớn.

Lâm Dã đã ăn xong mâm thịt bò thứ ba, Chu Thừa Nghiêu nấu rau tiếp tục nhìn chằm chằm đồng hồ, trước kia việc này do Thiên Minh làm, bây giờ chỉ có hắn và Lâm Dã, Chu Thừa Nghiêu liền phụ trách nhúng cho ăn.

"Hoàng Kim Tái kết thúc, anh huấn luyện chung với chúng tôi đi."

Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói Chu Thừa Nghiêu vẫn nhàn nhạt, nói,

"Anh thuộc về đấu trường, anh là K thần, Hawk."

Lúc Chu Thừa Nghiêu nói K thần không có châm chọc, hắn chính là rất bình tĩnh tự thuật. Lâm Dã là Hawk, K thần vĩnh viễn, không thể thay thế, vinh quang của anh không ai lấy được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!