Lâm Dã cúp điện thoại liền chặn số Lý Dương, tượng đất còn có ba phần tính cách, huống chi anh cũng không phải bùn.
Có chút đau đầu, Lâm Dã vuốt vuốt huyệt Thái Dương hồi lâu mới rũ tay xuống, đầu ngón tay trắng bệch xẹt qua viền quần thể thao, Lâm Dã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tay có hi vọng, tất cả đều có hi vọng, anh cũng không muốn lại làm người dở sống dở chết.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, bác sĩ vẫn đề nghị phẫu thuật. Bây giờ Lâm Dã cũng không sợ phẫu thuật, đánh cược một lần, thắng thì anh có cơ hội một lần nữa được đứng ở đấu trường, thua, cùng lắm thì anh trở lại điểm xuất phát.
Thời gian phẫu thuật trùng với thời gian diễn ra trận đấu ở Berlin, Lâm Dã không có cách nào đi Berlin xem hiện trường trận đấu. Chu Thừa Nghiêu cũng phong bế huấn luyện hoàn toàn, bọn họ cũng không liên lạc chút nào.
Lâm Dã không có người thân, làm phẫu thuật là chính anh ký tên, Lâm Dã viết xuống tên của mình nghe bác sĩ nói một tiếng sau phẫu thuật, anh có chút hoảng hốt.
Lâm Dã từ chối đề nghị đi chung của Trần Kiệt, trong thời gian chờ đợi, điện thoại của anh vang lên. Y tá đưa di động cho Lâm Dã, Lâm Dã câm lên thấy người gọi là Chu Thừa Nghiêu, anh híp mắt chợt nở nụ cười.
Y tá đứng cạnh ngầy người, tướng mạo Lâm Dã cực kì đẹp đẽ, lông mi dày đậm tới đôi mắt trong veo, giờ phút này sắc mặt anh tái nhợt mang theo yếu ớt.
"Người nhà cậu gọi à?"
Y tá đỏ mặt.
Người nhà? Lâm Dã lắc đầu kết nối điện thoại, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ở đầu kia điện thoại truyền tới,
"Chừng nào bắt đầu phẫu thuật?"
Một tiếng nữa.
Lâm Dã nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng ngáp liên tục, còn kèm theo Thiên Minh quỷ khóc sói gào, mỉm cười,
"Bây giờ bên kia là buổi sáng, dậy sớm vậy?"
"Phải dậy sớm phỏng vấn."
Chu Thừa Nghiêu chưa tỉnh ngủ, giọng nói miễn cưỡng, có chút nhập nhèm ngạo mạn,
"Đã không còn gì để nói, một đám rác rưởi."
Lâm Dã: ...
"Bây giờ cảm thấy sao?"
Vẫn ổn.
Chu Thừa Nghiêu rũ mắt xuống, đồng phục đen trắng của đội lỏng loẹt suy sụp treo trên người, nghiêng người dựa vào ghế salon ở sảnh lớn khách sạn.
Thiên Minh đưa đầu tới, Chu Thừa Nghiêu một cước đá văng Thiên Minh, Có sợ không?
Giọng cười khàn khàn của Lâm Dã từ trong điện thoại truyền tới, Chu Thừa Nghiêu thu chân dài, ngồi đàng hoàng. Âm thanh Lâm Dã là âm thanh hay nhất hắn từng nghe, cuống họng Chu Thừa Nghiêu hơi khô, Ừm? Cười cái gì?
"Tại sao lại giúp tôi?"
Chu Thừa Nghiêu che dấu cảm xúc, hắn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, lại bị Lý Phi ngăn cản bắt quay về, Lý Phi nói,
"Phóng viên sẽ tới liền, cậu muốn làm gì? Quay lại nhanh."
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt sắc bén như đao, Lý Phi rụt rụt cái cổ tròn trịa, yếu thế nói,
"Lát nữa phỏng vấn, cậu đừng giống như năm ngoái nữa, quá xúc phạm người khác, thu liễm sự vô lại lại, làm quý công tử khiêm tốn ưu nhã."
Chu Thừa Nghiêu bi đọc được suy nghĩ, sút Lý Phi một phát ra ngoài vũ trụ, quay người trở lại ghế sô pha, kéo nón áo đồng phục đội lên đầu, chỉ lộ ra chóp mũi thẳng cùng với đôi môi mỏng hiện ra sự không kiên nhẫn.
"Khi nào gặp tôi sẽ nói với anh sau, bên tôi nhiều người." Chu Thừa Nghiêu phiền gần chết, lại không thể đạp chết Lý Phi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!