Chương 16: (Vô Đề)

Lâm Dã xoa nhẹ lỗ tai, lỗ tai nóng hổi, nóng đến toàn thân anh đều không thoải mái. Chu Thừa Nghiêu có ý gì? Lâm Dã hắng giọng một cái, Không thể đi. Nói xong lại thêm một câu,

"Tôi sẽ phải phẫu thuật sớm nhất có thể."

Chu Thừa Nghiêu mời anh đi Berlin xem thi đấu?

Sao Lâm Dã lại cảm thấy chuyện này có chút mơ hồ!

Chu Thừa Nghiêu đã làm nhiều chuyện không thể tưởng tượng, Lâm Dã không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đi suy đoán ý nghĩ của Chu Thừa Nghiêu, dù sao vị thần tiên này còn làm chuyện hiếm thấy, rạng sáng ở quán lẩu giả bộ mình là tài xế DiDi.

Còn lấy sinh nhật Lâm Dã làm mật khẩu máy tính hắn, nện cho Lâm Dã mấy chục vạn tăng nhân khí, chuyện nào mang ra ngoài cũng làm cho người khó có thể hiểu được.

Lâm Dã đi ra thang máy, nhìn thấy tờ thông báo lần nữa,

"Trong ký túc xá không thể dùng máy tính à?"

"Có thể, chỉ là máy tính phòng huấn luyện cấu hình cao hơn." Giọng điệu Chu Thừa Nghiêu bình thường, giống như tờ thông báo kia là cái rắm.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Dã đi ra ngoài.

"Phòng của tôi đối diện phòng anh, mật khẩu giống với mật khẩu máy tính, anh thiếu gì cứ qua đó lấy." Giọng nói trầm thấp gợi cảm của Chu Thừa Nghiêu truyền tới, Tới phòng rồi sao?

Ừm. Lâm Dã luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, mở cửa đi vào để bàn phím xuống nói,

"Cậu gọi điện thoại cho tôi là để xác nhận tôi có tới ký túc xá hay không?"

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, Lâm Dã cũng cảm thấy hỏi câu này quá lớn mật, dù sao bọn họ cũng không thân quen như vậy, Tôi --

"Hôm nay Trần Kiệt về nhà, giờ này tòa nhà này không có ai." Giọng nói lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu lại vang lên, chậm rãi,

"Nghe nói anh sợ tối."

Lâm Dã: ...

Lâm Dã muốn đập đầu vào tường chết cho rồi, Chu Thừa Nghiêu lo anh sợ hãi mới gọi cuộc điện thoại này?

Mẹ kiếp! Đầu điên!

Hả? Lâm Dã cầm điện thoại đóng rèm cửa, hung hăng xoa nắm tóc, vò thành đầu ổ gà lung tung lang tang,

"Tôi sợ bóng tối... Hả?"

"Lúc trước xem mấy bài phỏng vấn của anh, anh nói vậy."

Lâm Dã hoàn toàn quên mất, chợt cảm thấy ngượng ngùng, anh cũng không phải cô gái nhỏ, còn muốn Chu Thừa Nghiêu gọi điện cho mình để tăng thêm dũng khí, Vậy... Cảm ơn cậu.

Thật chu đáo, Chu Thừa Nghiêu chu đáo nhiệt tình khiến Lâm Dã muốn khóc.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, xác định được thời gian phẫu thuật thì gọi cho tôi."          

Ừm.

Vậy đi ngủ đi.

Câu này làm anh càng không tự nhiên, Lâm Dã tiếp tục vò đầu chó của mình, À, ngủ ngon.

Ngủ ngon.

Cúp điện thoại, Lâm Dã ném di động lên giường, hung hăng xoa đầu một trận, mặt ngốc trệ nhìn chằm chằm màn cửa trước mặt suy nghĩ. Không thể phủ nhận, giọng nói của Chu Thừa Nghiêu rất êm tai, Lâm Dã có chút thanh khống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!