Chương 13: (Vô Đề)

Lâm Dã giằng co chừng nửa phút, giật mình tỉnh ngộ, Làm cái gì?

Kiểm tra... Tay.

Còn c ần sao?

Hả? Bên kia ngừng tạm mới nói tiếp,

"Anh không c ần sao? Vậy tôi gọi điện thoại xin ý kiến, rồi trả lời cho anh? Có thể chứ?"

Lâm Dã hàm hồ ừ một tiếng, vẫn còn có chút mê mang, chẳng lẽ bọn họ không thấy hot search? Không thấy những người kia dùng ngòi bút làm vũ khí? Lâm Dã thật sự rất đau đầu, anh ngồi trên giường hoảng hốt nhìn tủ quần áo phía trước.

Trong phòng lờ mờ, ánh sáng mơ hồ lọt vào từ góc màn cửa sổ bị vén lên, Lâm Dã nhíu mũi, nâng lên chân dài quét qua dép lê trên đất, lê bước vào toilet.

Chuông điện thoại vang lên lần nữa, Lâm Dã để ly nước súc miệng xuống đi ra lấy điện thoại, Trần Kiệt điện tới, Lâm Dã bắt máy, Xin chào.

"Khi nào thì anh có thể ra? Tôi ở dưới lầu nhà anh."

Lâm Dã nhíu mày, Hai phút.

Anh nhanh chóng rửa mặt, mang theo áo khoác và chìa khóa đi ra khỏi cửa. Một chiếc xe Audi màu trắng dừng lại ngang sân nhỏ dưới lầu, Lâm Dã muốn từ bên cạnh lách qua, thì cửa xe mở ra, một người con trai mặc áo bóng chày đi ra, Anh là Lâm Dã?

Lâm Dã dừng bước nhìn về phía cậu ta, Ừm.

Tôi là Trần Kiệt. Trần Kiệt vươn tay, cười một tiếng lộ ra hai cái răng nanh, âm thanh trùng với âm thanh trong điện thoại, Lâm Dã bắt tay với cậu ta.

Lên xe đi.

Trần Kiệt nói, Ăn sáng chưa?

Ban đầu Lâm Dã định kéo cửa xe ghế sau, sau lại cảm thấy không thích hợp cho lắm. Trần Kiệt đâu phải tài xế của anh, nên liền ngồi vào ghế phó lái.

Trần Kiệt kế bên đưa bữa sáng qua, túi giấy đựng bánh bao với một ly sữa đậu nành.

"Bây giờ đi bệnh viện."

Cảm ơn. Lâm Dã cảm thấy bất lịch sự nếu anh không trả lời, mà trả lời thì lại rất khó xử, anh và Trần Kiệt không quen, bị cậu ấy đưa cho một phần ăn sáng.

Lâm Dã nhận bữa sáng, cầm trong tay, Cái kia...

Cái gì? Trần Kiệt lái xe ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Dã, đặc biệt như quen thuộc mà cười cười nói,

"Có chuyện gì anh cứ trực tiếp nói tôi, cứ gọi tôi là A Kiệt."

Mùi của bánh bao và sữa đậu nành bay lên mũi, Lâm Dã rủ mắt xuống, vểnh môi dưới, tay vuốt v e thành ly, lúc ngẩng đầu lần nữa ánh mắt minh mẫn hơn nhiều,

"Giờ đi làm kiểm tra tay?"

Đúng vậy.

Anh gọi điện thoại?

Đúng vậy. Trần Kiệt nói, Sao vậy?

Không có gì.

Bên Chu Thừa Nghiêu chắc phải biết nhỉ? Nhiều chuyện đen tối như vậy, hắn không thể không thấy. Lâm Dã im lặng không nói gì thêm, anh không muốn lại nghĩ những chuyện kia.

Lâm Dã mặc áo lông đen dài, càng làm anh thêm nhợt nhạt thiếu sức sống, mặt Lâm Dã rất non, không giống người trưởng thành. Đến bệnh viện, Trần Kiệt thấy bữa sáng trong tay Lâm Dã vẫn còn, dừng xe xong tháo dây an toàn, nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!