Rạng sáng bốn giờ, Lâm Dã phát một tin vào vòng bạn bè: Tôi đã trở về.
Định vị Giang Thành.
Anh để di động lên đầu giường, tắt đèn kéo chăn che mặt.
Hai năm trước rời đi, Weibo nộp cho công ty, Wechat thì không đăng nhập, anh là một người mất tích.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, anh hoảng hốt nghe được chuông điện thoại. Điện thoại yên lặng hai năm, trong nháy mắt vang lên làm Lâm Dã có chút không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực tại.
Lâm Dã bỗng nhiên ngồi dậy, bên trong căn phòng một màu đen kịt. Chuông điện thoại tiếp tục vang, anh hung hăng xoa mặt một cái, mở đèn ngủ cầm điện thoại lên, nhìn thấy màn hình người gọi là Giang Húc.
Thở ra một hơi, thư giản tâm tình dựa vào đầu giường nghe điện thoại, Tôi là Lâm Dã.
"Cậu về Giang Thành rồi?"
Ừm. Lâm Dã chưa tỉnh hẳn, giọng nói mang theo giọng mũi khàn khàn.
"Bây giờ tay cậu sao rồi?"
Lâm Dã duỗi cánh tay thon dài kiếm hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, anh nhíu mũi, lấy một điếu thuốc ra cắn. Trong phòng ánh đèn không sáng lắm, chiếu vào Lâm Dã làm cho làn da tái nhợt càng thêm không khỏe mạnh.
Âm thanh bật lửa thanh thúy, ngọn lửa màu xanh cuốn lên điếu thuốc, đốt ra ánh sáng mỹ lệ.
Ừm. Anh lại lên tiếng, khói rơi xuống phổi, lập tức biến anh thành quỷ ho. Trong lúc ho khan, anh nhìn tên trên màn hình điện thoại, Giang Húc, bắt đầu nhớ lại người này.
"Ừm là còn có thể đánh sao?"
Giang Húc nói,
"Cậu bớt hút thuốc một chút."
Không có chuyện gì. Lâm Dã thở ra khói, cuối cùng mang Giang Húc ra khỏi chỗ sâu trong ký ức hỗn độn. Cầm tàn thuốc cách mình xa một chút, ngồi thẳng nói,
"Đánh chuyên nghiệp không được, cái khác không thành vấn đề."
Anh lại lấy điện thoại xuống nhìn, nhìn thấy thời gian ở trên, bảy giờ sáng.
"Bây giờ làm gì? Còn chơi game không?"
Lâm Dã nhíu mày, cắn điếu thuốc trở lại nhấc chân xuống giường, đi chân trần đạp lên sàn nhà lạnh buốt. Đầu xuân ở phía nam, lạnh thấm vào xương tủy.
Lâm Dã mở màn cửa ra, ánh sáng không kịp chờ đợi xông vào trong phòng, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Không có chơi.
"Nơi này tụi tôi thiếu streamer, cậu muốn thử không?"
Mặt trời lúc bảy giờ sáng, lúc Lâm Dã đánh chức nghiệp chưa từng thấy qua, sau khi giải nghệ cũng chưa từng thấy qua.
Lạnh làm đầu óc của anh thanh tỉnh, anh giải nghệ hai năm.
"Yêu cầu trở thành đối thủ của streamer không quá cao, có thể không lộ mặt, cậu không muốn công khai, sẽ không ai biết cậu là Hawk."
Lâm Dã lại hút một hơi, hơi nóng trong phòng ngưng tụ thành giọt nước, thuận theo bề mặt kính rơi xuống. Trước khi giải nghệ, anh đã nghĩ tới đường lui. Tìm trường học học lại lần nữa, tiền trong tay đủ sống vài năm.
Nhưng không như mong muốn, năm đầu tiên sau khi giải nghệ anh lại vượt qua trong bệnh viện, năm thứ hai sau khi giải nghệ, anh vẫn vượt qua trong bệnh viện, nhân tiện đưa tiễn ba mẹ anh.
"Làm thế nào? Làm với ai?" Lâm Dã dụi tắt thuốc, không giả vờ khách sáo, thật là lạnh. Anh bước nhanh về giường, nhanh chóng nhét mình vào chăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!