Cô nghĩ, chắc anh sẽ từ chối mình thôi, giống như trước kia anh vẫn từ chối người khác vậy. Quả nhiên, anh tìm một cái cớ để trả lời, nói rằng không tiện lắm.
Vì thế Ngu Cốc Thu cũng chẳng quá thất vọng, thậm chí còn nghĩ nếu anh đồng ý sảng khoái mới là chuyện lạ.
"Không sao, vậy để lần sau nhé. Lần này tôi tự chơi với mình cũng được."
Cô cố ý nói thêm câu cuối cùng vốn chẳng cần thiết phải nói ra.
Quả nhiên, câu ấy khơi dậy sự hiếu kỳ của Thang Tuấn Niên.
"Tự chơi là sao?"
"Rất đơn giản thôi, tay trái với tay phải."
"…Không chán à? Sao không lên mạng chơi cùng người khác?"
"Không chán đâu, tôi từ nhỏ đã chơi như vậy rồi. Mấy người trên mạng toàn người lạ, chẳng bằng chơi với chính mình."
Khi nói câu ấy, trước mắt cô hiện lên hình ảnh trong bức thư. Thang Tuấn Niên nhỏ bé, cầm giẻ lau, cúi đầu lau sàn nhà. Nếu là anh, có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng ấy của cô.
Vì vậy, cô cố tình để lộ mặt này ra cho anh thấy.
Đối diện im lặng một lát, Thang Tuấn Niên nói: "Chúng ta chẳng qua chỉ là người quen biết sơ thôi mà."
"Những người quen biết sơ mà còn thỉnh thoảng liên lạc như chúng ta, chắc cũng có thể "thăng cấp" một chút chứ? Ví dụ như… bạn quân tử. Ngày xưa quân tử đánh cờ, thời nay quân tử chơi cờ tỷ phú."
Lý lẽ cãi bướng nói bằng giọng nghiêm chỉnh, Thang Tuấn Niên chắc chẳng biết đối phó thế nào với kiểu cố chấp này, bèn dứt khoát không trả lời nữa.
Ngu Cốc Thu tiếc nuối đặt điện thoại xuống, rửa mặt rồi đắp mặt nạ, nửa nằm trên ghế sofa chờ mặt nạ khô, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Trong đầu có một luồng ý thức giục cô mau dậy, dọn dẹp rồi lên giường ngủ, nhưng một phần khác trong cô lại lười biếng đè chặt cơ thể xuống, xuề xòa nói: ngủ luôn trên sofa cũng được, mình một người muốn làm gì thì làm.
Ngay lúc ấy, tai cô nhạy bén bắt được tiếng "ting" thông báo tin nhắn.
Mi mắt đã trĩu nặng bỗng bật mở, cô lật tìm điện thoại, vừa nhìn thấy tin nhắn, tim liền khẽ giật thót.
"Vậy thì chơi một ván đi."
Ngu Cốc Thu lập tức bật dậy như bị bắn tung lên, dung dịch mặt nạ nhỏ tong tong xuống cổ cũng chẳng buồn để ý.
"Bây giờ sao?"
"Ừ, cô tiện không?"
"Được, vậy tôi gọi cho anh nhé!"
Cô nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, vỗ vỗ đại vài cái lên mặt, trải bàn cờ tỷ phú ra, chuẩn bị xong hết rồi mới nhấn nút gọi màu xanh lá.
Tiếng "tút tút" kéo dài vang lên.
Hồi còn đi học, chỉ cần tranh thủ lúc tan lớp để nói với anh vài câu thôi, cô cũng căng thẳng đến mức cắn trúng lưỡi, vậy mà giờ đây, giữa đêm khuya, cô lại dám bấm số gọi điện cho anh.
Anh cũng bắt máy, giọng nói vang lên: "Xin chào."
Một lời chào mang theo cảm giác xa cách.
Tựa như có ai đang nhìn mình, Ngu Cốc Thu vô thức ngồi thẳng dậy, còn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc.
Cô cố gắng nói chuyện một cách tự nhiên: "Giờ muộn rồi, tôi không làm anh mất ngủ chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!