Ngày thi đấu đầu tiên, không ngoài dự đoán, Ngu Cốc Thu đã thua.
Cũng chẳng có gì lạ, Thang Tuấn Niên đã dùng đôi tai mình để "nhìn" suốt bao nhiêu năm, thính giác của anh đương nhiên vượt trội hơn cô rất nhiều. Hơn nữa, ngày đầu tiên thời gian quá gấp gáp, âm thanh đôi đũa rơi xuống đất mà cô thu được khi ấy thật ra chỉ là phút chốc linh quang lóe lên, chứ chẳng phải điều gì đã được cô tính toán cẩn thận.
Rõ ràng chính cô là người nghĩ ra vụ cá cược này, còn hùng hồn tuyên bố sẽ mang đến cho Thang Tuấn Niên một điều gì đó khác biệt… Khi ấy máu nóng dâng trào, nhưng đến khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện đầu óc mình trống rỗng. Hoàn toàn giống như chính cô thuở mười mấy tuổi từng vẽ ra viễn cảnh tươi sáng cho tương lai. Bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc vẫn chẳng có gì tiến bộ.
Bảy ngày thu âm ấy, từ đầu cô chỉ xác định được một chủ đề, đó là ý tưởng nảy lên nhờ vị nữ kỹ thuật viên mù ở tiệm massage hôm nọ — "Âm thanh của vũ trụ."
Sau đó cô lên mạng tìm kiếm những triển lãm có liên quan, không ngờ thật sự tìm được một triển lãm mang tên "Hòa âm vũ trụ."
Triển lãm ấy chuyển đổi các sóng âm thu được từ kính viễn vọng không gian thành nốt nhạc, để những dữ liệu thiên văn vốn chỉ có thể được nhìn thấy qua hình ảnh, nay còn có thể được nghe thấy.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy phần giới thiệu triển lãm đó, Ngu Cốc Thu lập tức mua vé sớm. Cô còn rất may mắn, ngày khai mạc rơi đúng vào một tuần sau, vừa khớp để Thang Tuấn Niên có thể nghe được. Cô tin chắc rằng, tuy giờ đây anh chẳng còn chút liên hệ nào với thiên văn học nữa, nhưng sâu trong lòng anh vẫn còn giữ lại một phần yêu thích dành cho bầu trời ấy. Nếu anh không thể nhìn thấy các hình ảnh thiên văn, vậy cô sẽ nghĩ cách để anh nghe thấy chúng.
Còn lại năm ngày sau đó, trong đầu cô có vô số ý tưởng, nhưng ý tưởng quá nhiều đôi khi cũng có nghĩa là chẳng có ý tưởng nào thật sự cụ thể.
Dù vậy, bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ đến những chuyện ấy. Hôm nay cô trực ca sáng. Sau khi rửa mặt xong, Ngu Cốc Thu gạt bỏ mọi tạp niệm, theo thường lệ đến viện dưỡng lão bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đến giờ nghỉ trưa, cô định chợp mắt một chút, nhưng lại thấy không yên lòng về Lâm Thục Tú, người vừa mới xuất viện không lâu. Nghĩ ngợi một lát, cô quyết định đến phòng bà xem thử.
Giờ này đa phần các cụ đều đang nghỉ trưa, trong viện rất yên tĩnh. Những ai tinh thần khá hơn thì rủ nhau đến phòng mạt chược, hoặc làm vài việc theo sở thích riêng. Lâm Thục Tú chưa từng tham gia cùng họ, trước đây Ngu Cốc Thu cứ tưởng bà không có sở thích gì, giờ mới biết thật ra là bà không còn có thể làm điều mình thích nữa.
Khi cô đến, Lâm Thục Tú không nằm trên giường nghỉ mà đang khom lưng, vất vả lục tung hòm tủ. Ngu Cốc Thu hoảng hốt, vội chạy tới đỡ bà sang một bên.
"Bà tìm cái gì thế ạ? Để cháu tìm cho."
Lâm Thục Tú cũng không khách sáo, chỉ tay chỉ việc: "Tôi không nhớ để đâu rồi, cái hộp thiếc bánh trung thu Mãn Xuân Viên ấy. Ừ ừ hai cái trên tôi lục rồi."
"Vâng, vậy để cháu tìm ở dưới xem."
Ngu Cốc Thu đóng cánh tủ vừa mở, ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm kiếm trong đống hành lý lộn xộn của bà.
Tay cô lần lượt chạm qua một dải ruy băng giày múa bằng da đỏ sẫm, một quyển từ điển tiếng Tây Ban Nha, một chai nước hoa còn lại khoảng một phần ba, hai chiếc áo len cũ, vài vỉ thuốc dùng dở, một tuýp thuốc nhuộm tóc màu đen, những gói trà quá hạn chưa bóc, cùng mấy cuộn băng cassette cũ, trên lớp băng dính trắng đã ngả màu, nét bút máy xanh lam nhòe mờ dòng chữ: "Tuyển khúc vũ điệu Buenos Aires, 1981."
Lâm Thục Tú không có nhà riêng, tất cả đồ đạc của bà đều theo cùng đến đây. Khi tay Ngu Cốc Thu chạm qua từng món một, cô bỗng chợt hiểu rằng, những vật cản chật chội này, thật ra đã chứa đựng cả một đời người của bà.
Tiết đầu thu, cô tìm đến đổ mồ hôi, cuối cùng cũng lần được một chiếc hộp sắt lạnh ngắt ở tận sâu trong tủ.
"Tìm thấy rồi!"
Cô mừng rỡ kéo chiếc hộp ra, trên đó in ba chữ "Mãn Xuân Viên" – chính là nó!
Lúc này Lâm Thục Tú đã yếu ớt tựa vào giường, điều chỉnh góc nằm thành nửa ngồi, mắt khép hờ, thần sắc mệt mỏi.
"Bà buồn ngủ rồi ạ? Vậy cháu để đồ ở đây nhé."
Ngu Cốc Thu hạ giọng, đặt hộp lên tủ đầu giường, nhưng Lâm Thục Tú lại giơ tay ra hiệu bảo cô ngồi xuống.
"Tôi có hơi buồn ngủ thật, nhưng không muốn ngủ, không thì tối lại không chợp mắt được."
Bà khẽ hất cằm, ra hiệu cho Ngu Cốc Thu mở hộp.
"Trong đó có vài bức thư, cô cứ chọn một lá đọc cho tôi nghe đi."
"Vâng… được. Vậy cháu chọn bừa nhé?"
Ngu Cốc Thu lấy ra một phong thư in hình mây, lạ là trên đó chẳng có người nhận cũng chẳng có địa chỉ.
Khi cô mở tờ giấy thư ra, lớp bụi tích tụ bấy lâu giữa những trang giấy cũng bay lên, lơ lửng trong không khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!