Thế nhưng ngay trong ngày đầu tiên của vụ cá cược, Ngu Cốc Thu đã thất bại.
Cô trằn trọc cả đêm trên giường, lăn qua lộn lại như chiếc bánh nướng, chỉ vì mải nghĩ xem ngày đầu tiên nên ghi âm lại âm thanh gì để gửi cho Thang Tuấn Niên. Dù sao hôm sau cô được nghỉ nên cũng chẳng bận tâm chuyện ngủ muộn.
Không ngờ sáng sớm hôm sau, điện thoại bên giường lại vang lên dồn dập.
Nhìn thấy là cuộc gọi từ viện trưởng, điều đó thường có nghĩa viện dưỡng lão đang gặp chuyện gì đặc biệt. Ngu Cốc Thu giật thót tim, lập tức tỉnh hẳn.
"A lô!"
"Tiểu Cốc à, làm phiền giờ nghỉ của cô rồi phải không?"
"Không đâu, tôi dậy rồi."
"Vậy thì tốt quá. Giờ cô có thể đến Bệnh viện Nhân Dân số Ba một chuyến không? Hôm qua Lâm Thục Tú nói muốn làm thủ tục xuất viện để quay về, ai khuyên cũng không được. Cô đến nói chuyện với bà ấy thử xem, nếu thật sự không lay chuyển được thì giúp bà ấy làm thủ tục rồi đưa bà ấy về nhé."
"…Được ạ."
Ngu Cốc Thu vội vã mặc quần áo rồi đến bệnh viện, trước hết tìm bác sĩ điều trị để hỏi tình hình.
"Chúng tôi đương nhiên hy vọng bà ấy có thể ở lại. Hiện tế bào ung thư đã di căn, mà thể trạng bà ấy không còn chịu được phẫu thuật hay hóa trị nữa, nên chúng tôi đề nghị điều trị bảo tồn trong viện. Nhưng bản thân bà ấy vừa nghe nói là điều trị bảo tồn thì nhất quyết đòi xuất viện… Chúng tôi cũng tôn trọng quyết định của bà ấy. Sau này bà ấy có thể gặp các tình huống cấp tính như tắc ruột, xuất huyết… đến lúc đó vẫn phải đưa đi cấp cứu.
Mong bên cô chú ý nhiều hơn."
Bước chân Ngu Cốc Thu trở nên nặng nề khi cô đi dọc hành lang, nhìn cánh cửa phòng bệnh mà mãi chẳng dám bước vào.
Cô đi qua đi lại, trong lòng ra sức sắp xếp lời lẽ, soạn đi soạn lại bản "bài phát biểu" để thuyết phục Lâm Thục Tú. Miệng lưỡi của bà thật sự lợi hại, cô sợ mình mà không nói liền một hơi thì sẽ chẳng còn cơ hội nói được gì.
Khi cô bước vào, hộ công trong bệnh viện đã giúp Lâm Thục Tú thay xong đồ bệnh nhân, đỡ bà ngồi lên xe lăn. Vừa thấy Ngu Cốc Thu đi vào, bà liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tự đắc, khoe khoang nói: "Bộ đồ này của tôi đẹp chứ? Mấy hôm trước tôi mua trong buổi livestream đó!"
Bà cụ ở giường bên liền reo lên đầy khoái trá: "Đi mau đi! Cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh rồi!"
"Bà chỉ mạnh miệng thôi," Lâm Thục Tú liếc bà một cái, "Tối qua rõ ràng còn muốn nhờ tôi đặt giúp mà."
Rồi bà quay sang Ngu Cốc Thu, giọng đầy mong đợi: "Tối nay trong nhà ăn có thịt ba chỉ kho dưa cải không?"
Ngu Cốc Thu thở dài: "Đã nói rồi, bà không được ăn đồ dầu mỡ như thế mà…"
Bà cụ ở giường bên nuốt nước miếng, lại thò đầu ra: "Thịt kho dưa cải à?! Tôi cũng thèm quá trời!"
Lâm Thục Tú phất tay thật rộng: "Chuyện nhỏ! Tôi gọi giao nhanh, gửi cho bà một phần. Bà giấu con cái, lén ăn đi là được."
"Có được không? Bọn nó mà biết thì tôi chết chắc, lải nhải suốt cả ngày."
"Bà muốn ăn thì cứ ăn, kệ tụi nó chứ!"
Ngu Cốc Thu nghe hai người phụ nữ nói chuyện say sưa, sắc mặt bệnh tật của họ dường như cũng sáng hơn đôi phần, ai mà nghĩ được, đề tài khiến họ phấn khởi như thế lại chỉ là một phần thịt kho dưa cải.
Người phụ nữ giường bên do dự một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Thôi vậy, con gái tôi vì tôi ham ăn mà mắng tôi không biết bao nhiêu lần rồi… Cảm ơn nhé."
Bà hướng về phía Lâm Thục Tú vẫy tay, nói thêm: "Vẫn là ghen tị với bà đấy, chẳng con chẳng cái, muốn làm gì thì làm, tự do biết bao."
Nụ cười của Lâm Thục Tú chợt nhạt đi, bà không nói gì thêm nữa.
–
Làm xong thủ tục xuất viện, khi Ngu Cốc Thu chuẩn bị gọi xe quay lại viện dưỡng lão thì Lâm Thục Tú giành lấy điện thoại, tự ý đổi địa chỉ đến.
"Đến chỗ này trước đã." Bà dứt khoát nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!