Một tuần sau, Dung Chi Lan làm thủ tục xuất viện. Buổi sáng hôm đó là Chu Thừa Ý đến đón, hai người gặp nhau ở hành lang. Ngu Cốc Thu lễ phép gật đầu với anh ta, anh ta dừng lại, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, bà ngoại đã gây phiền phức cho chị."
Ngu Cốc Thu thật sự không để bụng, khoát tay: "Anh vẫn nên nhanh vào phòng đón bà đi."
"Ngu Cốc Thu."
"Còn chuyện gì sao?"
Chu Thừa Ý mỉm cười hỏi: "Sau này có phải sẽ không gặp lại nữa không?"
"Chắc là không đâu?" Ngu Cốc Thu châm biếm đáp, "Chẳng lẽ anh còn muốn gặp lại tôi?"
Anh ta lắc đầu: "Tuyệt đối không."
Ngu Cốc Thu nhún vai: "Anh hùng thường cùng chí hướng."
"Có phải nên nói không hổ là cùng chảy một chút máu giống nhau không?"
Ngu Cốc Thu nhìn quanh, hạ giọng: "Đừng lại giở trò chị em nữa, cất cái tính tò mò b*nh h**n của anh đi, trò chơi gia đình cũng nên kết thúc tại đây rồi."
Chu Thừa Ý gật đầu: "Yên tâm, từ nay về sau chúng ta đi trên đường cũng là người xa lạ, em tuyệt đối sẽ không chủ động chào chị. Ngược lại, chị đừng kiềm chế không nổi mà chủ động chào em trước, giống như hôm nay ấy."
Ngu Cốc Thu phải cố gắng lắm mới nhịn được không trợn mắt, gượng cười nói: "Bởi vì lúc này anh vẫn là người nhà, tôi chỉ đang làm tốt công việc của mình."
"Được thôi." Anh ta bắt chước cô nhún vai, "Vậy tạm biệt."
Ngu Cốc Thu không đáp lại "tạm biệt", mà nói: "Đi thong thả."
Khi lướt qua nhau, lại nghe anh ta nói: "Lần đầu tiên gặp chị, thật ra khi đó em thật sự chưa biết chị là chị gái của mình."
"Nếu mãi mãi không biết thì tốt rồi."
Trong lúc ngẩn người, Chu Thừa Ý đã vẫy tay, thản nhiên rời đi.
Ngu Cốc Thu giật mình tỉnh lại, chuyện gì thế này? Nghe giống như một câu chuyện kinh dị ngắn gọn.
Tên nhóc này rõ ràng cố tình dọa cô, chắc chắn là vậy.
Ngu Cốc Thu lập tức rẽ sang hướng khác, bỏ chuyện đó ra sau đầu.
Kết thúc một ngày làm việc, thay đồ, chấm công, tan ca ngồi xe buýt nghe podcast về nhà, nhận tờ rơi từ cửa hàng mới mở gần nhà.
Năm mới, cuộc sống dường như vẫn không có gì thay đổi, quy trình giống hệt, nhưng tâm trạng lại khác. Cô chú ý thấy bên đường hoa dại đã nở, cành cây nhú chồi non, mùa xuân bất giác đã đến, tất cả đều thật ấm áp.
Ngu Cốc Thu vừa đi vừa ngân nga, giai điệu chính là bài "Lần Đầu Tiên" mà ngay cả cô cũng không nhận ra, rồi ghé trạm nhận hàng lấy bưu kiện, mở ra là vài gói khăn ướt cho chó.
Thang Tuấn Niên tính toán ngày tháng, kể từ khi Phi Phi được đưa đến gia đình nhận nuôi đã một thời gian, đổi sang môi trường nghỉ ngơi hoàn toàn. Lúc này anh đến thăm nó sẽ không khiến Phi Phi bị nhầm lẫn nữa, nên đã xin địa chỉ nhà mới của Phi Phi, quyết định một tuần sau, chọn ngày cả hai đều rảnh để cùng đi thăm nó.
Cô chụp ảnh món đồ gửi cho Thang Tuấn Niên: "Giao nhanh quá, em mới đặt tối qua thôi!"
Thang Tuấn Niên cũng gửi lại một tấm ảnh, anh mua món ăn vặt Phi Phi thích nhất.
"Của anh nhanh hơn em một ngày."
Anh gửi kèm một biểu cảm tự đắc.
Ngu Cốc Thu trêu anh: "Anh đến mà không báo cáo, trừ điểm!"
Anh lập tức gửi lại một gói biểu cảm "Tiểu nhân biết sai".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!