Vì mơ thấy Lâm Thục Tú nên Ngu Cốc Thu lúc tỉnh lại phát hiện mình đã khóc, đến khi đi làm vào hôm sau đôi mắt vẫn còn sưng húp. Dương Cầm nhìn thấy thì giật mình một cái, sau đó vô cùng thuần thục lục trong túi lấy ra một túi chườm đá đưa cho cô.
"Trước đây mắt tôi bị đánh bầm thì dùng cái này hiệu quả nhất, rất nhanh là bớt sưng."
Nhìn cô ấy nhàn nhạt kể những chuyện này, Ngu Cốc Thu không biết nên cảm thán thế nào, nhận túi chườm rồi hỏi: "Tên cặn bã đó không đến tìm cô nữa chứ?"
"Yên tâm, tôi chặn hết rồi, nhà cũng chuyển rồi, anh ta tìm không ra tôi đâu." Dương Cầm cười nói, "Giờ đang ở phòng tôi là một anh trai xăm kín tay, anh ta mà dám gõ cửa chắc chắn sẽ bị tiễn ra khỏi phòng ngay."
Ngu Cốc Thu tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được bật cười, đôi mắt đang sưng cũng vì cười mà xẹp xuống.
Dương Cầm thay đồ xong thì ra ngoài trước, Ngu Cốc Thu tranh thủ thời gian chườm mắt, đang nhắm mắt thì nghe hai tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Xin hỏi có thể vào không?"
Ngu Cốc Thu đặt túi chườm xuống, nghi hoặc: "Mời vào?"
Cửa phòng trực bị đẩy ra, người bước vào khiến biểu cảm của Ngu Cốc Thu khẽ đổi.
Hứa Quỳnh cầm một giỏ trái cây đứng ở cạnh cửa, khẽ gật đầu với cô: "Tiểu Cốc, bây giờ cô có thời gian không?"
Ngu Cốc Thu cố gắng trả lời như bình thường: "Một lát nữa tôi phải đi kiểm tra phòng rồi, có chuyện gì vậy ạ?"
Hứa Quỳnh bước vào, đặt giỏ trái cây lên bàn, nói: "Chỉ muốn nói với cô chuyện hôm qua lúc cô đi kiểm tra phòng, mẹ tôi nổi nóng với cô… viện trưởng đã phản ánh lại với tôi rồi. Chúng tôi cảm thấy rất xin lỗi. Đây là chút lễ mọn cho cô."
Ngu Cốc Thu đẩy giỏ trái cây trở lại.
"Không sao đâu, trong công việc thường xuyên gặp phải chuyện như vậy, tôi thật sự không để tâm."
Hứa Quỳnh đến gần mới nhìn rõ mắt cô, kinh ngạc nói: "Mắt cô không phải là…?"
"Không không, không liên quan gì đến chuyện hôm qua đâu, tối qua tôi chỉ ngủ không ngon thôi."
Hứa Quỳnh thở phào, rồi nói: "Tóm lại thật sự rất xin lỗi, giỏ trái cây này cô cứ nhận đi, nếu không chúng tôi thật sự áy náy lắm."
Ngu Cốc Thu lắc đầu: "Thật sự không cần đâu, bọn cô có quy định không được nhận."
Nhưng Hứa Quỳnh mặc kệ, cứ để giỏ trái cây lại rồi định đi.
Ngu Cốc Thu nâng cao giọng: "Đây là cách bà thể hiện xin lỗi sao? Không cần biết tôi nghĩ thế nào mà cứ để lại thứ tôi không cần, chỉ đơn phương thể hiện… chẳng phải đó chỉ là sự tự thỏa mãn của chính bà sao."
Cô biết lời này là vượt giới hạn, tuyệt đối không nên là lời một người chăm sóc nói với thân nhân của bệnh nhân cao tuổi.
Nhưng cô không kìm được cơn giận bộc phát trong khoảnh khắc đó, vì thái độ của bà, rõ ràng biết cô là ai nhưng vẫn có thể thản nhiên như không; vì cách bà luôn tùy tiện sắp đặt mọi thứ cho cô. Lúc cô tròn một trăm ngày không thể nói ra, nhưng bây giờ cô có thể. Trẻ con trên đời học nói để gọi mẹ, nhưng Ngu Cốc Thu lại nghĩ, cô học nói chính là để nói ra khoảnh khắc này, để chất vấn mẹ ruột của mình.
Bàn tay Hứa Quỳnh đang với tới tay nắm cửa khựng lại, bà quay đầu, ánh mắt kinh hoảng khó tin nhìn về phía Ngu Cốc Thu.
"Con…"
Bà muốn nói lại thôi.
Ngu Cốc Thu đối diện ánh mắt bà, nhưng ngược lại bà lập tức né tránh.
Hai người sa vào một khoảng im lặng kỳ lạ.
Mấy giây sau, Ngu Cốc Thu cắn chặt răng, khẽ nói: "Xin lỗi, coi như lúc nãy tôi chưa từng nói gì."
Cô cầm giỏ trái cây trên bàn, cố chấp đưa trả lại.
Hứa Quỳnh cuối cùng cũng đưa tay nhận, rồi lấy từ trong giỏ ra một quả táo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!