Chương 62: Ánh sáng lấp lánh giữa nhân thế u tối

Từ Tê Vân xuống Kinh Kỳ, xuôi về phía nam sẽ đi ngang qua mấy tỉnh thành, cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng theo đó mà đổi khác, thế giới trắng xóa tựa giấc mơ kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt họ.

Sắp đến Kinh Kỳ, Ngu Cốc Thu hỏi Thang Tuấn Niên: "Anh nói xem năm nay Kinh Kỳ còn có tuyết không?"

Anh khó nói chắc, đành đưa ra một câu trả lời rất khéo: "Em mong chứ?"

Ngu Cốc Thu ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Cũng không hẳn. Chủ yếu là vì cảnh tuyết ở "thời khắc màu lam" nhìn từ con tàu phá băng đã đủ đẹp rồi. Ngược lại em lại thấy tò mò về thứ gọi là "tuyết biển" mà người kia nói trên thuyền… Dù không có cơ hội trông thấy tận mắt, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy rất choáng ngợp."

"Muốn xem video không?"

"Thôi khỏi." Cô nghe tiếng phát thanh trên tàu, vươn vai một cái, hơi uể oải mà nói: "Sắp đến ga rồi."

"Anh đưa em về nhà nhé?" Anh lại đề nghị.

Ngu Cốc Thu theo phản xạ từ chối: "Không cần đâu, gọi xe là được rồi, tiện mà."

Thang Tuấn Niên nhìn cô: "Lần trước em chạy mất dạng luôn, lợi dụng lúc mắt anh nhìn không rõ mà chạy nhanh hơn. Khi đó đã khuya rồi, anh lo lắm."

Anh bắt đầu tính sổ, làm Ngu Cốc Thu chột dạ.

"Được rồi được rồi, để anh đưa, để anh đưa!"

Thang Tuấn Niên lộ ra vẻ mặt rất hài lòng.

Hai người bắt một chiếc xe. Thành phố vẫn còn vắng lặng như ngày trước Tết, những đoạn đường thường kẹt xe thì nay lại thông thoáng, chẳng mấy chốc đã tới chỗ ở của Ngu Cốc Thu, khiến Thang Tuấn Niên hơi tiếc nuối.

Đi đến cửa nhà, Ngu Cốc Thu lí nhí nói: "Đưa tới đây thôi."

Không phải cô không muốn mời anh vào, mà là cô không thể mời anh vào. Vốn định dọn dẹp tổng vệ sinh dịp Tết, cuối cùng lại lười quá không làm, rồi lại vội vã đi du lịch. Trong nhà vẫn là cảnh tượng đồ đạc chất đống khắp nơi… Nếu anh không nhìn thấy thì không sao, nhưng khổ nỗi bây giờ anh lại nhìn thấy được rồi, để anh thấy cảnh đó chắc chắn sẽ bị dọa cho sững sờ.

Thang Tuấn Niên hoàn toàn không biết trong lòng cô đang tính toán rối rít như chong chóng, chỉ nghĩ rằng… chắc do anh chưa đủ tư cách để bước vào.

Anh giấu đi vẻ thất vọng, do dự nói: "Vậy… anh đi đây."

"Ừm… cảm ơn anh đã đưa em về."

Anh quay người lại rất chậm, nhưng rồi lại thật nhanh xoay đầu lại, hỏi: "Chúng ta… chắc là vẫn sẽ gặp lại chứ?"

Nghe câu hỏi ấy, Ngu Cốc Thu khẽ nhíu mày, bắt đầu tự xem lại xem câu cô nói về hai người người tuyết lúc trước rốt cuộc có tính là ẩn ý không. Cô hoàn toàn không ý thức rằng chính mình đã từ chối để anh đưa về nhà, rồi lại từ chối cho anh vào, những hành động đó trông chẳng khác nào đột ngột đổi ý rồi bỏ chạy ngay phút cuối. Cô từng có "tiền án" như vậy, mà bản thân cô đối với sự "tệ hại" ấy vẫn không tự biết chút nào.

Hai người tròn mắt nhìn nhau, Ngu Cốc Thu cố ép ra một câu: "Không thì anh muốn sao, ở cùng một thành phố mà yêu xa à?"

"Yêu…?" Thang Tuấn Niên thì thầm lặp lại từ ấy, trừng to mắt, lưỡi như thắt lại: "Thật… thật không?"

Ngu Cốc Thu bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện rất lâu trước kia của họ.

Cô đảo mắt, bắt chước anh của ngày đó: "Xạo đó!"

Không đợi Thang Tuấn Niên phản ứng, cô kéo cửa chạy vụt vào nhà, tựa lưng vào cánh cửa, tim đập thình thịch, rồi khóe môi từ từ cong lên.

Nghỉ Tết đến mùng Sáu là hết, Ngu Cốc Thu quay lại viện dưỡng lão đi làm. Ở phòng trực ca, cô gặp Dương Cầm người đang mang gương mặt y như vừa trông ca đầu bảy của một tang lễ, hoàn toàn trái ngược với vẻ tươi rói của Ngu Cốc Thu.

Dương Cầm ngạc nhiên hỏi: "Tết trúng số à? Đi làm lại mà vui dữ vậy?"

Ngu Cốc Thu hơi ngại thừa nhận, nên nói lấp lửng: "Không có gì đâu… Chỉ là tôi tự nghĩ thông một chuyện." Cô lấy món quà trong túi ra đưa cho Dương Cầm, thành công chuyển hướng sự chú ý của cô ấy.

Dương Cầm vui mừng kêu lên: "Cái gì đây? Hợp tác IP hả? Dễ thương quá!"

"Không phải đâu, mấy hôm trước tôi đi chơi ở Tê Vân! Đây là một món đồ thủ công may tay của người địa phương. Cô mới mua túi mới mà? Treo lên là hợp luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!