Chương 60: Đêm mất điện, tuyết bay mù mịt

Khi tàu phá băng quay về bờ, trời đã tối hẳn, đèn trong cảng sáng rực, tuyết lại càng lúc càng dày. Hai người tiện thể ăn tối luôn ở cảng, lúc ra ngoài thì trên mặt đất đã phủ một lớp mỏng tuyết trắng.

Biển đen và mặt đất trắng, cảnh tượng ấy rất đẹp, nhưng nếu cứ đứng mãi ở đây nhìn thì cũng chẳng còn đẹp nữa.

Cả hai cùng mở ứng dụng gọi xe nhưng đều không gọi được. Tuyết rơi đột ngột khiến nhu cầu đi lại tăng vọt. Khê Vân không có tàu điện ngầm, trạm xe buýt gần nhất cách tận hai cây số.

Không do dự lâu, họ cất điện thoại đi, quyết định đi bộ hai cây số đến trạm xe buýt chờ xe, nhân lúc tuyết còn chưa dày thêm thì về cho xong, coi như vận động tiêu cơm.

Đi bộ dưới trời tuyết nghe thì có vẻ rất lãng mạn, nhưng trải nghiệm thực tế lại hoàn toàn ngược lại: thời tiết lạnh cắt da, mặt đường trơn, tuyết không giống mưa, nhưng muốn không ướt người thì phải nỗ lực hết mức, đi vài bước lại phải rung người một cái. Ngu Cốc Thu cứ giữ tư thế bước đi cẩn thận, vừa đi vừa bật lên từng nhịp nhỏ.

Thang Tuấn Niên thì không nhảy nhót gì hết, anh rất nhanh biến thành một ông người tuyết trắng xoá.

Ngu Cốc Thu liếc anh một cái: "Anh sắp bị tuyết phủ kín rồi, nhảy lên một cái đi."

Anh bất lực nói: "Nhất định phải vậy sao?"

"Ai bảo tụi mình không đem ô chứ."

Dưới ánh mắt mong đợi của cô, Thang Tuấn Niên khẽ nhún người một cái. Tuyết trên chiếc áo khoác đen rơi xuống được một mảng nhỏ rồi lập tức lại bị tuyết mới phủ lên.

Ngu Cốc Thu không hài lòng, lập tức làm mẫu lại một lần: "Anh phải giống em thế này, biên độ lớn mới có tác dụng."

Thang Tuấn Niên liếc cô, mở miệng nói: "Em đừng làm nữa."

Ngu Cốc Thu không chịu: "Anh không muốn làm thì đừng cản em."

Anh thở ra một hơi, thật đau đầu. Anh phải nói sao cho Ngu Cốc Thu hiểu đây, mỗi khi nhìn cô làm động tác đó, anh lại nhớ đến bộ phim Totoro mà anh đã xem từ rất lâu trước đây. Dáng vẻ cô giống như một bé Totoro nhỏ, tuy dáng cô chẳng có điểm nào giống hình tượng Totoro ấy, cũng chẳng nhỏ như thế, nhưng lại đáng yêu gấp trăm gấp nghìn lần, khiến người ta chỉ muốn dang tay ôm trọn lấy, hy vọng "bé Totoro" này sẽ vui vẻ nhào vào lòng mình.

Điều khiến người ta thất vọng nằm ở chỗ… anh biết cô sẽ không nhảy vào lòng anh.

Ngu Cốc Thu thấy anh im lặng, tưởng hành động của mình gây khó chịu, bèn thật sự không nhún nhảy nữa.

Hai người lại khôi phục nhịp bước giống nhau, tiếp tục đi trong trời tuyết. Ngu Cốc Thu quan tâm hỏi: "Anh có cần vịn vào em không?"

Trời quá tối, khu vực cảng có những đoạn đèn đường cách nhau rất xa, ở giữa thậm chí gần như phải lần mò trong bóng đêm. Người bình thường đi qua cũng thấy khó chịu, huống hồ Thang Tuấn Niên, người có thị lực không tốt.

Nhưng anh lại đáp: "Không sao, tôi tự lo được."

Ngu Cốc Thu nghiêng đầu. Khi hai người đi qua đoạn tối và mặt mày lại được ánh đèn rọi sáng, cô nhận ra vẻ khó chịu của anh.

Tim cô thót lại, lập tức nói: "Em xin lỗi!"

Thang Tuấn Niên ngạc nhiên quay sang: "Sao đột nhiên xin lỗi?"

Ngu Cốc Thu dè dặt tự kiểm điểm: "Vừa rồi em làm anh phiền rồi phải không?"

"Cái gì, ý em nói là chuyện nhảy lên ấy hả? Hoàn toàn không."

"Em nhìn ra anh không vui mà." Cô lí nhí, "Biểu cảm của anh lúc nãy đáng sợ lắm."

"Đó là vì em đang quan tâm tôi."

Ngu Cốc Thu cúi đầu: "…… Hỏi như vậy khiến anh thấy phiền lắm sao?"

Thang Tuấn Niên im lặng một chốc, rồi nhướng mày: "Ngu Cốc Thu… sao đến bây giờ em vẫn còn nghĩ như thế? Nếu không có sự quan tâm của em, tôi chẳng có đủ can đảm để trở thành người như bây giờ. Với bất kỳ ai được nhận sự quan tâm của em, đó đều là một may mắn hiếm có, như tấm vé số duy nhất trúng giải."

"Cho dù em đã không còn thích tôi nữa, nhưng vẫn cứ tiếp tục dành cho tôi sự quan tâm đó… khiến tôi như có thể lĩnh thưởng thêm một lúc nữa… Thế nhưng hạn sử dụng sắp hết rồi, tôi không thể ngăn được mình nghĩ đến người tiếp theo mà em thật sự muốn trao sự quan tâm ấy. Người đó sẽ là ai, em sẽ rộng lượng với anh ta đến mức nào. Tôi còn chưa gặp anh ta, nhưng anh ta đã trở thành người mà tôi ghét nhất trên đời này."

"Tôi nghĩ đến anh ta thì làm sao tôi có thể có sắc mặt tốt được chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!