Ban đầu, Ngu Cốc Thu cho rằng Thang Tuấn Niên chẳng qua là không muốn tiếp xúc với bạn bè, người quen cũ. Nhưng sau đêm hôm đó, cô biết mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Anh không phải là không muốn gặp lại người xưa, mà là không muốn để bất kỳ ai lại gần mình.
Dù cô đã tự bịa ra một cái tên giả, giả vờ thành một người hoàn toàn khác để tiếp cận anh, nhưng bản chất cô vẫn là Ngu Cốc Thu, người rất biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử. Cảm nhận được sự kháng cự nơi anh, trong lòng cô chỉ thấy mình thật tệ, hoàn toàn không thể giả vờ ngây ngô mà tiến thêm bước nữa.
Cô không phải là mặt trời, mà chỉ là người ẩn mình trong bóng râm dưới ánh mặt trời, chẳng ai trông mong một kẻ như thế sẽ mang đến hơi ấm cho người khác cả.
Ngu Cốc Thu tự an ủi mình như vậy. Điều duy nhất khiến cô thấy khó xử lúc này là món đồ của Lâm Thục Tú, lời nói dối đã nói ra rồi, giữ lại trong tay rõ ràng không thích hợp. Hay là, cùng lắm thêm một lần cuối, thử đặt nó trước cửa nhà Thang Tuấn Niên xem sao.
Vài ngày sau, tối thứ Sáu tan làm, Ngu Cốc Thu lại đến khu Tử Kinh Hoa Viên.
Lần này cô sẽ không dại dột làm phiền Thang Tuấn Niên nữa. Dù anh có ở nhà hay không, cô cũng chỉ định để món đồ lại rồi đi ngay.
Cô bước lên cầu thang theo ánh đèn cảm ứng, gần tới tầng của Thang Tuấn Niên thì đèn như lần trước lại vụt tắt ở đoạn này, chỉ còn ánh đèn vàng mờ hắt ra, là đèn trong nhà anh.
Cửa mở. Có người đang đứng ở cửa nói chuyện với anh.
Ngu Cốc Thu lại bước thêm hai bậc, cuối cùng nghe rõ đó là giọng của một người phụ nữ —
"Hôm đó nó ngã, tôi có hơi xúc động, nên đến xin lỗi anh. Lần này tôi muốn nói chuyện tử tế một chút, cùng nhau tìm cách giải quyết."
Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng Thang Tuấn Niên, trầm thấp mà bất lực.
"Chuyện lần trước tôi đã nói rồi, Phi Phi đi đúng tuyến đường đã định, không phải lỗi của nó."
Câu trả lời khiến người phụ nữ kia có vẻ không vui, giọng cô ta cũng nặng hơn.
"Vậy chẳng lẽ là lỗi của con tôi à? Trẻ con vốn hiếu động thôi. Không chỉ con tôi đâu, mấy đứa nhỏ khác trong khu cũng sợ con chó lớn nhà anh đấy. Ngày nào nó cũng đi đi lại lại, bọn trẻ chơi dưới sân cũng chẳng yên. Chung cư này vốn dĩ không cho nuôi chó, vì tình hình đặc biệt của anh nên mọi người mới nhường chút thôi."
Thang Tuấn Niên im lặng một lát, rồi khẽ nói lời xin lỗi.
Anh lại nói: "Phi Phi là chó dẫn đường được huấn luyện rất chuyên nghiệp, nó rất ngoan, tuyệt đối không bao giờ lao vào người khác. Nó là con chó dù bị thương cũng không kêu lên một tiếng. Cô không cần quá lo như vậy."
Người phụ nữ kia dịu giọng đôi chút: "Tôi đâu có nói nó không ngoan, nhưng việc gì cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn mà. Dù sao thì… chó vẫn là chó. Quan trọng là… anh không nhìn thấy, nếu xảy ra chuyện thật, anh phản ứng kịp sao?"
Thang Tuấn Niên không hề nổi giận vì bị công kích, anh kiên nhẫn đáp: "Cô thật sự không cần lo. Phi Phi sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc đó nó sẽ được đưa về trung tâm, không còn ở đây nữa. Hơn nữa, bao năm qua nó ở cạnh tôi chưa từng xảy ra chuyện gì, thì trong khoảng thời gian ngắn này càng sẽ không."
"Tai nạn thì có bao giờ báo trước thời gian đâu."
Câu phản bác ngắn gọn của người phụ nữ khiến Thang Tuấn Niên nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Thấy vậy, cô ta được đà nói tiếp: "Tôi nghĩ là khu này có lẽ không hợp với anh đâu. Biết đâu anh nên chuyển đến chỗ nào mà mọi người đều nuôi chó, như thế cũng tiện hơn cho anh."
Ngu Cốc Thu không thấy rõ nét mặt của Thang Tuấn Niên, chỉ cảm thấy khung cảnh này giống hệt buổi tối ở tiệm massage hôm ấy, anh đứng trong bóng tối mờ mịt, bị người ta đẩy lên thế yếu, chỉ có thể cúi đầu đồng ý.
Khác chăng là lần này, cô không muốn tiếp tục làm kẻ đứng ngoài nữa.
Dù sao thì, cô là "Ngô Đông".
Ngu Cốc Thu bước nhanh lên phía trước, không chút khách khí chen vào: "Vậy sao không phải là cô dọn đi?"
Người phụ nữ sững lại, quay đầu: "…Gì vậy? Cô là ai?"
"Tôi… tôi là bạn mới của anh ấy."
Thang Tuấn Niên cũng ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu lên, cố gắng hướng về phía cô.
"À, bảo sao trước giờ chưa thấy cô." Người phụ nữ nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nói: "Nếu cô là bạn của anh ta thì càng nên nghĩ cho anh ta chứ? Cái tôi nói là vì muốn tốt cho anh ta thôi. Khu này cũ rồi, lại không có thang máy, anh ta không nhìn thấy, đi lên đi xuống thế này thật bất tiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!