Sau khi biết được tâm ý của Thang Tuấn Niên, lần nữa nhìn tấm ảnh sân bóng kia, trong lòng Ngu Cốc Thu mơ hồ đoán rằng ánh mắt ấy hẳn là đang nhìn cô.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ Thang Tuấn Niên lại dám thẳng thắn thừa nhận chuyện này giữa bao nhiêu ánh nhìn như thế.
Hơn nữa giọng anh rất nghiêm túc, dù có ai muốn xem như một câu nói đùa cũng chẳng thể làm được. Trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ bối rối.
Tư duy con người luôn có quán tính, người từng được muôn sao vây quanh, cho dù bây giờ không còn như trước, mọi người vẫn mặc định tình cảm anh trao ra là điều rất đáng quý. Huống hồ họ chưa từng thấy dáng vẻ lúc Thang Tuấn Niên sa sút, mắt anh đã phẫu thuật, lần này xuất hiện vẫn giống hệt năm xưa.
Mà cô vẫn chỉ là đứa trẻ mặc đồng phục, dưới lớp vải là những mảng sắc tố chằng chịt, thậm chí còn tệ hơn trước.
Cho nên họ sẽ vô thức tách biệt Thang Tuấn Niên ra khỏi Ngu Cốc Thu. Đây cũng là lý do vừa rồi dù anh cố ý ngồi xuống cạnh cô, chẳng ai buông lời trêu ghẹo; nhưng chỉ cần Trương Mãnh nhìn cô vài lần, mọi người lập tức thấy có chuyện để nói.
Ngu Cốc Thu liếc thật nhanh qua biểu cảm của từng người, rồi cụp mắt xuống. Trong lòng khẽ thả lỏng, chỉ cảm thấy quyết định của mình quá đúng.
Cô buông tay, trên điện thoại nhanh chóng gõ ra một dòng chữ, thản nhiên đưa cho mọi người xem.
"Lúc đó lớp trưởng cũng chỉ tò mò xem cổ họng mình có vấn đề gì không thôi mà."
Cô nói nhẹ như không, nhưng ai nhìn cũng hiểu sự thật chẳng thể là thế. Ai lại đi tò mò về một người ngồi tít trên khán đài xa xôi? Chỉ khi để tâm một người, mới có thể như vậy.
Thang Tuấn Niên khẽ nhíu mày, định nói thêm, nhưng đúng lúc ấy đôi tân lang tân nương đi đến bàn này mời rượu, cắt ngang lời anh.
Chú rể đã uống đến đỏ cả mặt, còn cô dâu vì được anh ta chặn giúp phần lớn rượu nên vẫn tỉnh táo, lễ phép nói lời cảm ơn với từng người. Khi đến lượt Thang Tuấn Niên, ngoài câu cảm ơn, cô còn hỏi thêm một câu:
"Cậu có người yêu chưa vậy?"
Câu hỏi làm Thang Tuấn Niên sững lại, cũng kéo sự tò mò của cả bàn lên cao.
Cô dâu cười ha ha: "Bạn phù dâu của mình vừa bảo rất muốn quen biết với cậu đó! Mình hỏi trước cho chắc, lỡ đâu cậu có người yêu rồi lại thành ra ngại ngùng."
Thang Tuấn Niên mím môi, trả lời thật lòng: "Không có."
"Tốt quá rồi!" Cô dâu hào hứng, "Lát nữa mình giới thiệu hai người làm quen nhé!"
Dù Ngu Cốc Thu ngồi ở phía đối diện, nhưng những lời họ nói cô đều nghe rõ mồn một. Khi nghe cô dâu muốn giới thiệu phù dâu cho Thang Tuấn Niên quen biết, cô cầm điện thoại không vững, làm nó rơi xuống đất. Khách sạn đúng là chọn rất khéo, thảm đủ mềm nên rớt xuống mà chẳng phát ra một tiếng động nào.
Ngu Cốc Thu chui người xuống dưới bàn, lần tìm chiếc điện thoại, nhưng không đứng dậy ngay, cứ ngồi xổm dưới đó mà nghe trọn vẹn cuộc trò chuyện của họ.
"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ không cần đâu."
"Tại sao chứ? Chỉ là làm quen thôi mà."
"Vậy trước tiên cậu hỏi giúp tôi một câu: nếu mắt tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì, cô ấy còn muốn quen tôi không?"
"Bây giờ mắt cậu không phải nhìn được rồi sao…"
"Nhìn được. Nhưng cuộc sống của tôi so với trước cũng chẳng khá hơn là bao: làm một công việc massage, sống ở căn nhà cũ còn chẳng có thang máy, à… với một chương trình podcast chẳng có mấy ai nghe. Cô ấy muốn quen một người như vậy à?"
Cô dâu không nói thêm nữa, chỉ cụng ly với anh.
Trái tim đang treo lơ lửng của Ngu Cốc Thu rơi xuống, cô nắm lấy điện thoại chuẩn bị đứng dậy thì tấm rèm bàn bên đối diện khẽ động, có người cũng cúi xuống chui vào, và hai người đối diện nhau trong khoảng không dưới gầm bàn.
"Cậu còn định ở đó bao lâu?" Anh dùng khẩu hình hỏi cô.
Ngu Cốc Thu bị dọa đến bật dậy, trán đập vào cạnh bàn, đau đến mức muốn rơi nước mắt.
Cô ôm đầu, ngẩng lên thì thấy Thang Tuấn Niên cũng đứng dậy, đang nhìn dáng vẻ cô xoa đầu mà khóe môi khẽ cong lên một nụ cười không mấy rõ ràng.
Cô theo phản xạ trợn mắt với anh một cái, còn anh thì cười càng sâu hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!