Khi đến bệnh viện để báo lại tình hình với Lâm Thục Tú, Ngu Cốc Thu vẫn còn bị ba chữ "Lâm Hân Vân" làm cho chấn động.
…Thì ra mẹ của Thang Tuấn Niên đã qua đời rồi.
Hơn nữa, bà ấy họ Lâm, vậy có khi nào có quan hệ họ hàng với Lâm Thục Tú không?
Nói như thế thì, hôm ấy Lâm Thục Tú đâu có nói rõ họ tên, chỉ bảo gửi đến một địa chỉ. Có khi nào người bà thật sự muốn gửi đồ là Lâm Hân Vân?
Vậy thì bà có biết người kia đã mất rồi không?
Suốt dọc đường, Ngu Cốc Thu cứ nghĩ mãi trong lòng, tính xem nên làm thế nào để làm rõ chuyện này.
Trong phòng bệnh, Lâm Thục Tú đang tinh thần phấn chấn cầm điện thoại xem livestream, giọng hô "nhà mình ơi!" của streamer vang lên đầy khí thế, đến mức chị gái nằm giường bên cạnh thỉnh thoảng lại ló đầu sang, nhắc bà nhỏ giọng lại chút.
"Dì Lâm, dì đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi nữa chứ! Ở đây đâu phải viện dưỡng lão, dì có phải một mình đâu!"
Ngu Cốc Thu vội thay bà xin lỗi giùm với giường bên, nhưng Lâm Thục Tú lại chẳng mấy bận tâm, chỉ bĩu môi, song dù gì cũng tắt điện thoại.
"Thế nào, lần này người có ở đó không?"
Bà ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nôn nóng hỏi xem đồ có gửi tới được không.
Ngu Cốc Thu ngược lại hỏi: "Người bà muốn cháu gửi đồ cho… là đàn ông hay phụ nữ vậy ạ?"
"À, tôi chưa nói với cô sao?"
"…Nghĩ kỹ lại thì hình như chưa."
"Cô cũng thật là, sao không hỏi cho rõ ràng." Bà lại ngang nhiên trách cô, "Là đàn ông chứ, nó không nhìn thấy gì cả. Cô gặp người đó rồi hả?"
"Dạ, là anh ấy."
Vẻ mặt thoải mái khi nãy của Lâm Thục Tú dần phai đi, ánh mắt bà chăm chú nhìn Ngu Cốc Thu.
"Nó trông sống thế nào?"
Ngu Cốc Thu chưa từng nghe giọng điệu của Lâm Thục Tú dịu dàng đến vậy.
"Anh ấy có vẻ sống một mình. Còn về việc sống có tốt không thì…"
Nếu cô chưa từng biết Thang Tuấn Niên, chắc cô sẽ nói là tốt, có thể tự lập, sống nề nếp, có quy củ.
Nhưng cô lại từng biết anh của trước kia. Để cô nói ra bốn chữ "sống rất tốt"… quả thật quá tàn nhẫn.
"Cháu cũng không rõ." Cuối cùng cô chỉ có thể trả lời như thế.
Lâm Thục Tú có vẻ không hài lòng với câu trả lời mơ hồ ấy, chỉ ậm ừ một tiếng trong cổ họng.
Ngu Cốc Thu lại dò hỏi: "Mắt của anh ấy… là bị làm sao vậy ạ?"
Sắc mặt Lâm Thục Tú khẽ thay đổi, bà mập mờ đáp: "Là về sau mới bị."
Hiển nhiên bà biết rõ ngọn nguồn, chỉ là không muốn nói thêm. Sau đó bà lại quan tâm hỏi: "Nó nói gì không, có phải không chịu đến không?"
Ngu Cốc Thu đành thức thời mà không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Lâm Thục Tú dường như sớm đoán được kết quả ấy, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt căng thẳng lại trở nên thờ ơ, lẩm bẩm một câu "quả nhiên là vậy", rồi hiện lên chút cô quạnh.
Ngu Cốc Thu rất quen với nét cô quạnh ấy, đó là vẻ mặt bà thường có mỗi khi đến lễ tết mà chỉ ở một mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!