Ngu Cốc Thu cảm thấy mình như đang mơ vậy.
Bọn họ từng ở gần nhau đến thế, trán kề trán, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh không chớp, còn anh thì hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thế mà giờ đây, cách nhau mấy chiếc bàn và dòng người qua lại, cô lại cảm giác được ánh mắt hai người từ xa chạm nhau.
Mười năm sau lại một lần nữa nếm lại tâm trạng năm ấy dưới hiên, ngoài ô cửa, sao có thể không khiến Ngu Cốc Thu như chìm vào giấc mộng.
Huống hồ cô chưa từng dự liệu rằng sẽ gặp được Thang Tuấn Niên trong hoàn cảnh thế này. Rõ ràng anh đã cắt đứt liên lạc với bạn bè cùng lớp, sao lại xuất hiện ở đây?
Lòng cô rối như tơ vò, không biết biểu cảm của mình lúc bắt gặp ánh mắt anh là gì. Tóm lại, khi hoàn hồn lại thì cô đã lập tức dời mắt đi, ánh nhìn lướt xuống những ngón tay vì hoảng loạn mà siết chặt vào nhau, trên đó còn đeo chiếc nhẫn trăng khuyết.
Cô lập tức giấu tay xuống dưới bàn, tháo nhẫn ra, nhét vào túi.
Còn Thang Tuấn Niên lúc này cũng chậm rãi đi đến bàn của bọn họ, kéo chiếc ghế trống đối diện Ngu Cốc Thu rồi ngồi xuống.
Ngu Cốc Thu không dám ngẩng đầu nữa, móc điện thoại ra giả vờ bận rộn trả lời tin nhắn, thực ra là mở phần ghi chú ra gõ rồi xoá, xoá rồi gõ, để lại một chuỗi dài ký tự ngoài hành tinh chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng đôi tai cô vẫn dựng lên rất cao, sớm đã chú ý đến từng cử động của mọi người trên bàn.
Đương nhiên họ dồn hết sự chú ý về phía Thang Tuấn Niên, anh còn chưa kịp ngồi xuống mà lời chào hỏi đã bay tới tấp về phía anh.
"Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, lớp trưởng!"
"Lớp trưởng, nghe nói trước đây cậu gặp tai nạn, giờ ổn chưa?"
"Đúng rồi đúng rồi, chúng tôi còn nghe nói mắt cậu… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Từng tiếng hỏi han có vẻ quan tâm bủa vây Thang Tuấn Niên kín mít không khe hở.
Ngu Cốc Thu siết chặt điện thoại, đôi mày vô thức khẽ cau lại.
Cô nghe thấy Thang Tuấn Niên bình tĩnh, không chút dao động, đáp lại họ.
"Đúng vậy, đến chúc mừng Từ Thừa kết hôn."
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi."
"Mắt của tôi vừa mới phẫu thuật xong, vẫn đang hồi phục."
Trong cả bàn, người im lặng không chỉ mỗi Ngu Cốc Thu, mà còn có một người khác – Trương Mãnh.
Ánh mắt anh ta kỳ quặc liếc qua hai người ngồi chéo nhau. Rõ ràng lúc ở trung tâm massage, Ngu Cốc Thu đã bênh vực Thang Tuấn Niên như thế, nhìn thế nào cũng biết quan hệ rất thân. Vừa nãy thấy Thang Tuấn Niên xuất hiện, trực giác anh ta cho rằng chắc là Ngu Cốc Thu gọi anh đến. Nhưng sao bây giờ hai người hoàn toàn không nói chuyện, cứ như không hề quen biết.
Anh ta đầy một bụng nghi ngờ. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn sáng lên, một tin WeChat bật đến. Ngu Cốc Thu tìm anh ta trong nhóm lớn, gửi yêu cầu kết bạn.
Anh ta càng khó hiểu hơn, lại nhìn Ngu Cốc Thu một cái. Cô vẫn thản nhiên lướt điện thoại như chưa có chuyện gì.
Trương Mãnh ấn "đồng ý", và ngay lập tức, "thản nhiên" như không có gì của Ngu Cốc Thu liền bùng nổ thành một tin nhắn: "Đừng có bắt chuyện với Thang Tuấn Niên, càng đừng nhắc đến chuyện từng gặp tôi."
Anh ta gửi một dấu hỏi: "?"
"Đừng hỏi nhiều. Ghi âm trong tay cậu… hình như tôi vẫn chưa xoá đâu……"
"…Biết rồi, cô tổ…"
Trương Mãnh nghiến răng nghiến lợi trả lại.
Ngu Cốc Thu gửi đến một sticker: "Tôi sẽ luôn rình coi cậu, mãi mãi………………"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!