Ngu Cốc Thu lập tức nhớ đến một đêm nào đó trước đây, khi cô nổi nóng cúp máy của anh, anh cũng kiên trì gọi lại từng cuộc, còn nói với cô rằng, đừng bận tâm, muốn cúp anh mấy lần cũng được.
Khi đó cô nghĩ, làm sao cô nỡ được chứ, cúp một lần là đủ rồi. Cô chưa từng ngờ hôm nay mình lại thực sự cúp điện thoại của anh hết lần này đến lần khác. Rồi còn cố tình "tức giận" gửi thêm một tin nhắn nữa.
"Đã nói là gọi nhầm rồi, cứ gọi mãi là sao?"
Vì thế, điện thoại mới yên lặng lại.
Ngu Cốc Thu nắm chặt điện thoại, cúi đầu xuống.
Ứng dụng gọi xe vẫn hiển thị đang chờ, nơi cô đứng quá hẻo lánh lại còn mưa, mãi chẳng thấy chiếc xe nào nhận chuyến.
Cô mệt mỏi chờ đợi, bỗng trong tiếng mưa nghe thấy có người gọi tên mình.
Trong khoảnh khắc ấy, cô ảo giác nghĩ rằng đó là Thang Tuấn Niên đang gọi cô.
"Ngu Cốc Thu!"
Đó không phải ảo giác, đúng là có người đang gọi, nhưng người gọi cô là Chu Thừa Ý.
Đối phương cũng không che ô, dầm mưa băng qua ruộng tìm đến cô, giày da và ống quần đều dính đầy bùn. Anh ta vốn tưởng mình đã đủ nhếch nhác rồi, nhưng khi nhìn thấy Ngu Cốc Thu, vẫn không khỏi kinh ngạc, so với cô thì đúng là anh chẳng thấm vào đâu.
"Chị lăn một vòng trong bùn à…?" Anh ta ngạc nhiên thốt lên.
Ngu Cốc Thu cũng kinh ngạc nhìn bộ dạng này của anh xuất hiện trước mặt mình:
"Anh chưa đi sao?"
"Chị như vậy rồi mà em tự đi được chắc?" Chu Thừa Ý nhịn không được mà mỉa mai, "Trong mắt chị, em rốt cuộc là cái hình tượng gì vậy…"
Chu Thừa Ý vừa chạy vào hiên tránh mưa, vừa tiến đến cạnh Ngu Cốc Thu.
Ngu Cốc Thu lập tức né sang một chút, kéo giãn khoảng cách, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì: "Tôi như vậy thì làm sao?"
"Em… cảm thấy cảm xúc của chị hơi không đúng." Anh ta cau mày, "Dù sao thì em cũng không thể để chị một mình ở cái nơi hoang vắng thế này giữa đêm như vậy. Xảy ra chuyện nguy hiểm thì phải làm sao."
"Anh có thể đi rồi, tôi gọi xe rồi."
"Chị gọi được chưa?"
"… Một lát nữa sẽ có."
"Dù có gọi được thì với bộ dạng này chị cũng sẽ bị từ chối chở thôi."
Ngu Cốc Thu yếu ớt đáp: "Thì cũng không liên quan đến anh."
"Em nói thật đấy, chị không cần phải ghét em đến thế chứ? Trước đó em cái gì cũng không biết, em cũng đâu làm gì. Chị trút giận lên em như vậy… có phải hơi không công bằng không?"
"Anh lại còn nói với tôi về công bằng ư?" Trên mặt Ngu Cốc Thu hiện lên vẻ mỉa mai. "Anh có được thứ vốn dĩ phải là của tôi, như vậy đã đủ công bằng chưa? Đủ để tôi ghét anh chưa?"
Chu Thừa Ý hừ một tiếng: "Không có người mẹ như vậy chị mới may mắn đấy. Bà ấy thật sự cực kỳ phiền… Lấy ví dụ dễ nhất, lúc em tốt nghiệp đi Ý chơi, bà ấy ngày nào cũng hỏi em chơi thế nào. Mà em nhận được tin nhắn của bà ấy lúc chín giờ tối, sau này mới nhận ra bên đó là ba giờ sáng! Em thật sự ngộp thở luôn…"
Trên mặt Ngu Cốc Thu, vẻ giễu cợt càng đậm.
"Nếu nói vậy, tôi cũng từng nhận được cuộc gọi của mẹ tôi lúc ba giờ sáng. Bà ấy gọi để hỏi tôi có liên lạc được với em trai không, vì nó không nghe điện thoại của bà ấy."
Sắc mặt Chu Thừa Ý trở nên lúng túng, chỉ từ một câu nói đơn giản ấy đã ngửi ra không ít thông tin.
"Họ… đối xử với chị không tốt sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!