Chương 47: Là em sao

Trong tuần lễ sau đó, mỗi lần đi qua hành lang Ngu Cốc Thu đều căng thẳng liếc ra ngoài cửa sổ. Chỉ cần thấy trong vườn thoáng vụt qua một bóng người, tim cô liền hẫng một nhịp, vừa lo vừa mong, sợ rằng, nhưng lại hy vọng rằng, đó sẽ là Thang Tuấn Niên đến.

Nhưng Thang Tuấn Niên vẫn không đến, ngược lại lại xuất hiện một người mà cô căn bản không muốn gặp.

Hôm nay Dung Chi Lan than phiền tóc mình dài rồi. Thợ cắt tóc chuyên môn hôm qua vừa đến, vậy mà Dung Chi Lan lại nói tóc mình ngắn và cứng, không chịu cho cắt. Cách một ngày, bà lại kinh ngạc bảo tóc mình dài quá, la lối đòi cắt.

Loại trở mặt như lật bàn tay này ở người bệnh Alzheimer là chuyện bình thường nhất. Ngu Cốc Thu chỉ đành cắn răng làm, bởi mọi người cứ nói tay nghề cắt tóc của cô tốt nhất. Thật ra là vì ai cũng ngại phiền: chứng mất trí sẽ khiến các cụ quên mất là mình đang được cắt tóc, rất dễ không phối hợp, động tới động lui, lỡ bị kéo cắt trúng… thì trách nhiệm rất lớn.

Vì thế khi cắt, Ngu Cốc Thu phải dồn hết mười hai phần tinh thần, đến mức có thêm một người thứ ba bước vào phòng mà cô còn không hay.

Cô cắt xong nhát cuối cùng, buông tay xuống đã mồ hôi đầm đìa. Vừa ngước mắt lên liền thấy Chu Thừa Ý đang khoanh tay đứng dựa tường.

Hai người chạm mắt, anh ta lên tiếng trước: "Cô cắt tóc khá lắm."

Ngu Cốc Thu gượng cười hai tiếng: "Cảm ơn."

Dung Chi Lan soi gương trái phải, cũng hài lòng nói: "Tay nghề của Quỳnh Quỳnh bao giờ cũng tốt."

Ngu Cốc Thu mặt không đổi sắc, ở chỗ Dung Chi Lan cô đã quen diễn vai Hứa Quỳnh. Cô bóp nhẹ vai bà: "Cháu nội của bà đến thăm rồi, cháu ra ngoài trước nhé, có gì cứ gọi cháu."

"Cháu nội gì mà cháu nội?" Dung Chi Lan nhíu mày, "Con sinh ra không phải con gái sao?"

Sắc mặt Ngu Cốc Thu khựng lại một thoáng.

Lúc này Chu Thừa Ý bước tới, cúi người ôm lấy Dung Chi Lan một cách thân mật, giọng ấm ức: "Sao vậy ngoại, mẹ ngoài chị còn sinh ra cháu mà. Ngoại chỉ nhớ chị mà không nhớ cháu sao?"

Dung Chi Lan ngẩn ra, nhìn khuôn mặt Chu Thừa Ý trong gương.

Ngu Cốc Thu vội thu dọn đồ nghề cắt tóc, lặng lẽ bước ra ngoài, tựa vào cửa đứng một lúc để làm giảm cơn choáng vừa ập lên.

Lần tái khám này bác sĩ nói cảm xúc của cô cũng có thể là nguyên nhân gây ra bệnh trong tương lai, cố gắng đừng để tâm trạng dao động quá lớn.

Ngu Cốc Thu lập tức đeo tai nghe, mở kênh podcast mình đã lưu.

Trong tai vang lên giọng Thang Tuấn Niên, cô dần bình tĩnh lại, giảm âm lượng để làm tiếng nền.

Từ sau khi xuất viện anh không cập nhật thêm lần nào nữa. Người nghe tăng dần trước đó vì anh ngừng đăng mà bỏ đi khá nhiều, khu bình luận cũng không còn thêm gì mới. Thế nhưng vẫn có vài người thích giọng và nội dung của Thang Tuấn Niên để lại lời hối thúc. Kiên trì nhất chính là một ID tên "Không cập nhật nữa tôi báo công an đấy".

Đó là tài khoản nhỏ mới tạo của Ngu Cốc Thu. Còn tài khoản fan kỳ cựu theo dõi từ đầu thì cô lâu rồi không đăng nhập, anh sẽ nhận ra đó là cô, không tiện đòi anh cập nhật.

Nhưng đây đã là nơi duy nhất cô có thể nghe thấy giọng anh lần nữa, cũng là sợi liên kết cuối cùng giữa họ.

Cập nhật đi!

Nghe xong đoạn mà cô đã thuộc lòng, Ngu Cốc Thu để lại một bình luận lăn lộn ăn vạ:

Chủ nhà đi ngoài vũ trụ rồi hả? Cập nhật đi cập nhật đi.

Tan làm, như mọi lần, Ngu Cốc Thu vẫn đeo tai nghe chờ xe buýt. Những bài hát gợi ý ngày trước cô chẳng còn nghe nữa, tai nghe lặp đi lặp lại toàn là giọng Thang Tuấn Niên.

Đi được nửa đường thì trời bỗng đổ mưa không báo trước. Cô vừa chạy vừa lạc hồn, nhớ lại những ngày mưa hai người từng cùng nhau trải qua.

Hồi đó đúng là cô điên thật, lấy đâu ra gan mà nhất quyết muốn ở chung một phòng với anh… Giờ nghĩ lại vừa xấu hổ vừa may mắn. Dù sao thì đó cũng là kỷ niệm hơi quá trớn duy nhất giữa họ.

So với kỷ niệm ấy, cảnh một mình dầm mưa giờ đây chỉ còn lại sự thê thảm, nhất là khi xe bên cạnh vút qua hắt lên người cô cả một dải nước.

Đồ thần kinh à!

Ngu Cốc Thu chửi thầm trong bụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!