Chương 46: Bạn có thể yêu một người nhưng vẫn lựa chọn nói lời tạm biệt với họ

Ngày Thang Tuấn Niên xuất viện, đó là trận tuyết đầu tiên của năm mới ở Kinh Kỳ, nó không đến đúng như dự báo thời tiết mà muộn mất mấy ngày.

Thực ra tuyết bắt đầu rơi từ nửa đêm hôm qua; cũng chính lúc ấy, cô gửi tin nhắn tạm biệt cho Thang Tuấn Niên.

Gửi xong, cô trằn trọc lật qua lật lại gần nửa đêm, rồi mò mẫm ngồi dậy đi rót nước. Khi đi ngang qua cửa sổ, cô thấy trên mặt kính có một lớp trắng mỏng dán sát vào. Cô không biết đó là gì, nhìn chằm chằm một lúc, nó dần tan thành những vệt nước trong suốt, như ai đó phẩy đi giọt lệ rồi vô thức dụi lên mặt kính, lưu lại dấu ấy.

Cô bưng ly nước, sững người một lúc, thì ra là tuyết… thật sự đã tuyết rồi.

Tuyết rơi suốt một đêm. Cô nhớ đến Lâm Thục Tú, nhớ đến ngày hôm đó ở hiệu sách Tân Hoa, khi bà rút ra cuốn sách có cái tên thật buồn cười. Khi ấy cô không hiểu được vẻ mặt của bà. Nhưng bây giờ dường như đã hiểu đôi chút: đó là vẻ mặt của một người dù đã đi đến cuối đời vẫn không cam tâm. Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, Lâm Thục Tú và chính cô lúc này đang nghĩ cùng một việc, rốt cuộc có số mệnh hay không, và số mệnh là gì.

Cô lại nghĩ đến Thang Tuấn Niên, thấp thỏm không biết tuyết có rơi cả đêm hay không. Nếu tuyết đọng dày, hoặc đóng băng thành lớp cứng, anh xuất viện một mình thì biết phải làm sao. Anh vẫn chưa nhìn thấy đường, cây gậy dò đường liệu có ích gì không?

Ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu vẫn đến bệnh viện.

Nhưng cô không vào trong, mà ngồi trong một quán mì ở cách cổng bệnh viện không xa. Tấm cửa kính sát đất của quán nhìn thẳng ra cổng viện. Cô gọi một tô mì, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm ra ngoài, cho đến khi thấy Thang Tuấn Niên xuất hiện.

Tuyết trước cổng bệnh viện đã được quét đi, nhưng mặt đất vẫn rất trơn. Cô hồi hộp nhìn anh dùng gậy dò từng bước, đi chậm vô cùng. Trong khoảnh khắc anh lảo đảo như sắp ngã, cô đồng cảm đến mức bật dậy khỏi ghế, rồi lại xấu hổ ngồi xuống khi nhận ra trong quán có không ít ánh mắt đang nhìn mình.

Khi cô nhìn lại, Thang Tuấn Niên đã lên xe taxi. Thân xe phủ đầy tuyết, từ tốn chạy xa dần.

Cô nhìn bóng người lẫn vào dòng xe cộ, trong lòng nghĩ: có phải đây sẽ là lần cuối cùng họ gặp nhau hay không.

Trong WeChat của cô đã không còn người tên Thang Tuấn Niên nữa. Anh chỉ còn tồn tại trong tài khoản phụ của cô, tồn tại ở một nhánh đời khác mà cô từng diễn vai. Sau khi gửi tin tạm biệt, cô lập tức thoát tài khoản, thậm chí đổi luôn một chiếc sim mới, giống như con thằn lằn cắt đuôi tự cứu mình, vội vã cắt bỏ thân phận Ngô Đông.

Cô cũng tò mò Thang Tuấn Niên sẽ phản ứng thế nào, nhưng lại không đủ can đảm để thực sự đối diện với phản ứng của anh.

Dựa vào tưởng tượng, cô cho rằng nhất định Thang Tuấn Niên sẽ thấy khó hiểu. Nửa tháng anh nằm viện, ngày nào cô cũng đúng giờ báo cáo, mang cơm mang thức ăn cho anh, vậy mà đến ngày cuối cùng lại lật mặt như vậy.

Nhưng cô lại nghĩ rằng anh cũng sẽ chẳng có phản ứng gì lớn. Dù sao giữa họ chưa từng có gì, tình cảm còn chưa kịp bắt đầu, vậy thì cô càng nên nói lời tạm biệt trước khi thứ cảm giác ấy chồng chất đến mức không thể rút ra nổi.

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ hơn tin nhắn mà anh đã đổi lời hẹn mười năm trước. Vậy mà mười năm sau, cô lại làm ra lựa chọn giống hệt anh.

Nhưng đây là kết quả tốt nhất mà cô đã nghiền ngẫm suốt nửa tháng.

Ngu Cốc Thu cúi đầu tiếp tục ăn tô mì đã nguội, lại gắp thêm một miếng bánh nướng nóng hổi.

Trong một tháng cắt đứt liên lạc với Thang Tuấn Niên, Ngu Cốc Thu gần như đã điều chỉnh xong trạng thái của mình.

Cô quá hiểu cách làm sao để quen với sự vắng mặt của một người; như dọn trống phòng của một cụ già, trải lên tấm ga trắng toát mới tinh, mỗi ngày cô cũng đang dọn dẹp trái tim mình.

Dù chuyện đó thật sự rất khó. Không biết bao nhiêu lần cô muốn chuyển về lại tài khoản phụ, muốn xây dựng lại liên lạc với Thang Tuấn Niên. Nhưng tần suất ấy đang giảm dần: từ mười lần mỗi ngày xuống còn chỉ nhớ đến một lần. Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, có lẽ cô sẽ quên luôn chuyện mình từng có một cái tài khoản phụ.

Nghĩ như vậy, cô lại thấy sợi dây nối giữa hai người thật sự rất yếu ớt. Một lời nói dối hư ảo, một tài khoản mới tạo, anh hoàn toàn không nhìn thấy rốt cuộc cô là ai.

Vì thế, chặt đứt một liên kết mỏng manh như thế chắc cũng chẳng để lại điều gì phải nuối tiếc. Cô đoán Thang Tuấn Niên đã chẳng còn thời gian quan tâm đến cô nữa. Lý do cô rời đi đâu còn quan trọng; anh cần thích ứng với cuộc sống mới của mình, đó mới là trọng tâm cuộc đời anh.

Ngu Cốc Thu vẫn luôn nghĩ như thế.

Cho đến giờ nghỉ trưa hôm đó, khi cô nhìn qua cửa sổ viện dưỡng lão và thấy người đang băng qua khu vườn.

Một chiếc áo khoác đen, dù là ban ngày vẫn đeo kính râm. Trên tay anh vẫn cầm gậy dò đường, nhưng bước chân đã nhanh hơn hẳn so với lúc còn phải dựa vào nó hoàn toàn.

Nhìn thì giống Thang Tuấn Niên, nhưng lại cũng không hẳn. Trước đây đôi mắt anh vì trống rỗng mà vô hại, cô đã quen với dáng vẻ hiền hòa ấy. Còn bây giờ, kính râm che đi đôi mắt anh, khiến anh như biến thành một người khác, quá đỗi xa lạ, xen vào đó vài phần sắc lạnh, vài phần như đang đến để hỏi tội.

Cô sững người mấy giây, tim đập loạn lên. Khi hoàn hồn lại, cô đã hoảng hốt quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại, vừa rẽ qua góc hành lang thì đụng sầm vào Dương Cầm.

"Ái da…" Dương Cầm ôm trán, thấy là cô thì ngạc nhiên: "Làm gì mà hốt hoảng vậy?"

Cô cũng không biết phải trả lời sao, buột miệng nói: "Thang Tuấn Niên đến rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!