Chương 45: Khẽ khàng lần theo đường viền môi của cô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau khi xác định xong ý định phẫu thuật, Thang Tuấn Niên liền đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, quan trọng nhất vẫn là tình trạng đôi mắt của anh.

Sau khi lo lắng hoàn thành toàn bộ các mục kiểm tra, lúc chờ bệnh viện trả kết quả, anh thậm chí còn nhen nhóm chút mong chờ mơ hồ, mong rằng báo cáo sẽ phát hiện ra vấn đề nào đó, để ca phẫu thuật không thể tiến hành vì lý do khách quan, như vậy sự nhút nhát của anh có thể giấu dưới mặt nước, chẳng ai nhìn thấy.

Nhưng bác sĩ lại nói với anh rằng anh rất may mắn, phẫu thuật có thể tiến hành. Rồi lại nói, cũng coi như không may, vì anh đã kéo dài quá lâu, mười năm mù lòa, dây thần kinh thị giác và phản ứng thị giác của não bộ đã có mức độ thoái hóa nhất định, đây là điều mà ca phẫu thuật cũng không thể thay đổi.

Dù mọi chuyện suôn sẻ nhất, thị lực của anh nhiều nhất cũng chỉ có thể phục hồi đến 0,1 đến 0,3. Nhưng đối với một người đã mù, không nên dùng cách nói như vậy, mà phải là, không ngờ lại có thể hồi phục đến 0,1 đến 0,3.

Ca phẫu thuật được sắp xếp rất gấp, định vào hai ngày sau. Sau đó còn phải xem tình hình để nằm viện một thời gian, vì vậy anh cần tranh thủ hai ngày này sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện: xin nghỉ ở cửa tiệm, và quan trọng nhất là thu xếp cho Phi Phi.

Theo kế hoạch trước đó, nó vẫn có thể ở bên anh thêm một thời gian nữa rồi mới trở về trại huấn luyện chó dẫn đường. Nhưng kế hoạch luôn không đuổi kịp biến cố, ca phẫu thuật buộc anh phải đẩy thời điểm ấy lên trước.

Sáng hôm đó, Thang Tuấn Niên dậy rất sớm, chuẩn bị tắm cho Phi Phi, cũng là lần tắm cuối cùng.

Phi Phi nhìn chung rất ngoan, chỉ riêng việc tắm là không thích. Từ tiếng động của nó, anh có thể nghe ra, nó vốn luôn yên tĩnh, nhưng khi tắm lại thở hổn hển. Những lần trước anh sẽ lầm bầm dọa nó rằng không tắm sẽ thành cún hôi, anh biết nó nghe hiểu. Nước xối xuống bộ lông, lông nó rung một cái, nước bắn cả lên mặt anh.

Lần này cũng vậy, Phi Phi vẫn thở phì phò, nhưng Thang Tuấn Niên không còn nói câu dọa quen thuộc nữa. Vừa làm ướt lớp lông mềm, anh vừa nói: "Phi Phi của chúng ta hôm nay phải đi gặp người ta, phải chải chuốt cho xinh đẹp."

Lần này, con chó nhỏ vốn ghét tắm nhất lại không giũ lông làm ướt anh nữa.

Quá trình tắm thuận lợi hơn bất cứ lần nào trước đây. Thang Tuấn Niên nhanh chóng lau khô cho nó, bế lên sofa sấy lông, từng chút một chải cho mượt, rồi mặc vào bộ đồng phục làm việc nhỏ của nó. Một người một chó lại cùng nhau ra cửa như mọi ngày.

Họ đi qua con hẻm nhỏ đầy mùi thức ăn, ăn sáng xong lại hướng về ga tàu điện ngầm. Đến cửa ga, Thang Tuấn Niên bỗng khựng lại, anh nghe được có đứa trẻ đi ngang qua nói: "Mẹ ơi, con muốn cái bóng bay Pikachu kia."

Anh hơi chần chừ, rồi đưa tay giữ lại người đi đường, hỏi: "Xin chào, cho tôi hỏi… ở đây có ai bán bóng bay không?"

Người kia rất tốt bụng dẫn anh đến bên quầy bán.

Anh hỏi người bán: "Xin chào, cho tôi hỏi bóng bay có những hình gì?"

Ông chủ quầy nhiệt tình đáp: "Hình gì cũng có hết! Anh muốn mua cho con nít hay cho bạn gái? Trẻ con thì thích Pikachu với Dê Lười đó, còn mua cho bạn gái thì cái đầu mèo này được lắm, hình như gọi là Ha Liêu Kê

-ti!"

"Tôi mua cho con chó nhỏ của tôi."

Ông chủ nhìn theo phía trước người Thang Tuấn Niên, Phi Phi nghiêng nghiêng cái đầu.

"Ui chà, con cún này oai ghê, còn mặc đồ nữa."

"Cái bóng bay hình hoa hướng dương này được không? Con cún này trông có phúc lắm, giống y một đóa hướng dương."

Ông chủ lấy xuống một quả bóng hoa hướng dương sặc sỡ đưa cho Thang Tuấn Niên. Quả bóng còn có chuông nhỏ, anh vừa nhận thì leng keng leng keng vang lên.

Thang Tuấn Niên hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Không cần đâu! Tặng cho cún của anh."

Thang Tuấn Niên sửng sốt, ngượng ngùng nói: "Vậy không hay, tôi vẫn nên trả tiền."

"Không sao hết, vài đồng bạc thôi. Lần đầu có người đến chỗ tôi mua bóng cho chó đấy. Tôi hồi còn ở quê cũng nuôi một con chó nữa…"

Ông chủ lải nhải kể chuyện, Thang Tuấn Niên đứng đó nghe hết chuyện ông với con chó cỏ ở quê. Nghe xong anh cảm ơn, nói: "Quả bóng này tôi nhận. Ông chủ, tôi mua thêm một cái nữa nhé."

"Ồ? Thế cũng được!" Ông chủ không khách sáo nữa, lại chủ động chọn trong đám bóng một cái đưa cho anh: "Còn có quả bóng hình cái xương này."

Nhưng Thang Tuấn Niên lại do dự: "Cái này thì thôi, không cần cái xương."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!