Chương 40: Ôm

Xe chạy vào đường Hòa Bình, trong thành phố náo nhiệt hơn hẳn vùng ngoại ô, người xe chen chúc, trong không khí lạnh lẽo là từng luồng hơi trắng phả ra từ miệng mọi người khi trò chuyện.

Trước cửa câu lạc bộ vẫn còn đặt cây thông Noel của mấy hôm trước, dây đèn màu trộn giữa muôn ánh đèn neon, sáng rực lên như vẫn cố chấp níu giữ ngày tháng lại đúng vào hôm Giáng Sinh. Ngu Cốc Thu vất vả lắm mới tìm được một chỗ đậu xe, bảo Thang Tuấn Niên đợi cô một lát trong xe, rồi đẩy Lâm Thục Tú vào bên trong câu lạc bộ.

Hai người đi ngang qua cây thông, âm nhạc trong câu lạc bộ ào đến. Lâm Thục Tú bất ngờ cất tiếng: "Tiểu Cốc, hai đứa có chuyện gì à."

Ngu Cốc Thu tim thót lại, cố cười xòa: "Có thể có chuyện gì chứ."

"Còn giả vờ với tôi." Bà cuối cùng cũng nói rõ: "Trong thư, em gái tôi từng nhắc thằng con trai có thích một cô gái, tên là mùa thu trong thu lúa chín vàng, chẳng phải là tên của cô sao? Hai đứa là bạn học cấp ba đúng không? Sao giờ ngay cả tên cũng phải lừa nó?"

Ngu Cốc Thu nghe mà muôn cảm xúc trào lên, chỉ có thể thở dài.

"Tất cả đều tại cháu nhanh trí quá mức."

Cô đem chuyện trước khi đi giao đồ đã từng đến tìm Thang Tuấn Niên, và cả chuyện anh phớt lờ tin nhắn của cô, kể lại hết cho bà nghe.

"Cho nên lúc đó để tìm cơ hội bắt chuyện với anh ấy, cháu mới dùng hạ sách như vậy… Dù sao tối nay cháu cũng định nói thẳng với anh ấy. Chẳng qua dì đột nhiên đến, cháu vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp."

"Tôi còn tưởng cô coi nó như kẻ b**n th** thầm yêu cô, nên mới vội vàng đổi tên để khỏi bị nó bám theo chứ, thế thì mất mặt tôi quá!" Lâm Thục Tú phá lên cười. "Nói vậy chẳng phải là nó không biết cô là Ngu Cốc Thu mà lại thích cô thêm lần nữa sao? Tiểu Cốc đúng là Tiểu Cốc của tôi!"

Tim Ngu Cốc Thu thoáng rối loạn, luống cuống phản bác: "Ai nói anh ấy thích cháu chứ?!"

"Không thích thì cô nghĩ sao mà bây giờ nó lại theo đến đây, ngay cả lúc tôi cũng đang ở đây?"

"Bởi vì anh ấy đã đọc những lá thư đó." Ngu Cốc Thu nói, "Anh ấy biết dì là người thế nào. Nếu chỉ có mình dì, anh ấy chắc chắn sẽ không ở lại. Nhưng có cháu ở đây, cháu cho anh ấy một cái cớ để ở lại. Bản chất anh ấy vẫn là muốn dành chút thời gian với dì, bằng không tối nay anh ấy chẳng thèm đến viện dưỡng lão."

Lâm Thục Tú bĩu môi: "Không phải đâu, nó chẳng bao giờ chịu ở với tôi, người lạ thì ở chung cái gì mà ở."

"Dì đúng là nhỏ mọn, anh ấy nói "người xa lạ" mà dì ghi hận ngay. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của dì, cháu còn tưởng dì không để vào tai cơ."

Hai người trêu chọc nhau thoải mái, chẳng ai mang sự nặng nề vào cuộc trò chuyện. Tối nay là ngày cuối cùng của năm, đáng lẽ phải chào đón năm mới, những tổn thương cũ không cần nhắc tới nữa.

Đẩy xe lăn của Lâm Thục Tú vào câu lạc bộ xong, Ngu Cốc Thu lại vội vã quay ra tìm Thang Tuấn Niên.

Trên đường quay lại, cô cứ có cảm giác bất an, như chỉ trong chốc lát anh sẽ biến mất. Dù ở nơi xa lạ này anh hoàn toàn không thể đi đâu, cô vẫn có dự cảm anh có thể sẽ bỏ đi bất chấp tất cả. Có lẽ vì cô chưa bao giờ đoán được rốt cuộc tối nay Thang Tuấn Niên mang tâm trạng gì để ngồi đây với cô và với dì Lâm.

May mà khi cô chạy nhanh quay về, Thang Tuấn Niên vẫn ngồi yên tĩnh ở ghế phụ. Qua kính chắn gió phía trước, đôi mắt vô thần và gương mặt tuấn tú của anh giống như một người mẫu nhân tạo đứng sau tủ kính.

Cô thở hổn hển kéo cửa xe phía anh.

"Chúng ta vào thôi!"

Và người mẫu ấy giống hệt như trong những tưởng tượng thuở nhỏ của cô bỗng sống dậy, gật đầu nói với cô, đưa tay về phía cô, bàn tay chỉ thuộc về mình cô.

Tối nay câu lạc bộ náo nhiệt hơn lần trước Ngu Cốc Thu đến rất nhiều. Sàn nhảy kín người, những bàn nhỏ bên ngoài cũng đầy chỗ, thế là trên bậc thang dẫn lên tầng hai người ta ngồi tùy tiện, cầm bia cụng ly trò chuyện.

Như lần trước, tất cả mọi người đều làm như không thấy xe lăn của Lâm Thục Tú, thì lần này cũng vậy, họ cũng chẳng để ý tới Thang Tuấn Niên đi sau lưng Ngu Cốc Thu bước vào.

Đó cũng là lý do khiến Ngu Cốc Thu lại nhớ đến nơi này trong đêm nay. Cô thích sự tự do ở đây, trong đầu mọi người chỉ có một chuyện: thả lỏng và nhảy múa. Những rắc rối khác đều hóa thành những nốt lặng giữa âm hưởng dồn dập.

Ngu Cốc Thu dẫn Thang Tuấn Niên đi tìm Lâm Thục Tú, nhưng vừa chớp mắt thôi, chỗ bà ngồi ban nãy đã biến mất.

"Dì Lâm?"

Cô cất giọng thật lớn gọi giữa đám đông, Thang Tuấn Niên cau mày: "Bà ấy làm sao thế?"

"Em mới bảo bà ấy chờ em một chút, mà giờ người lại biến mất rồi."

"Bà ấy lúc nào cũng tự mình như thế sao?" Anh lạnh giọng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!