Mười lăm phút sau, đèn trong phòng chiếu tối xuống, đèn trên sân khấu bật sáng. Các cụ ông cụ bà đứng thành hai hàng trước sau, Lâm Thục Tú vừa là giọng hát chính vừa là người ngồi xe lăn, đương nhiên chiếm vị trí chính giữa hàng đầu tiên.
Ngu Cốc Thu ngồi cạnh Thang Tuấn Niên, lén liếc nhìn sắc mặt anh, rồi nghiêng lại gần, khẽ nói: "Biểu diễn sắp bắt đầu rồi."
Anh không biểu lộ cảm xúc gì mà hỏi: "Cây gậy dẫn đường của tôi đâu?"
Cô cười nịnh nọt: "Đợi họ hát xong em trả lại cho anh, rồi mình cùng đi."
Trên mặt Thang Tuấn Niên hiếm khi hiện ra vẻ uất ức, anh muốn phản kháng! Thế là anh từ trong túi lấy tai nghe ra, nặng nề nhét vào tai mình để bịt lại.
Ngu Cốc Thu nhịn không được bật cười, trong lòng nổi lên ý định trêu chọc. Cô đưa tay ra, nhanh như chớp gỡ một đầu dây tai nghe của anh.
Thang Tuấn Niên kinh ngạc quay đầu lại. Dù đôi mắt anh không có tiêu cự, Ngu Cốc Thu vẫn cảm nhận được tiếng "khiếu nại" của anh từ chính động tác quay đầu đó.
Cô còn đang chờ anh nói gì đó, nhưng Thang Tuấn Niên không nói một lời, chỉ lặng lẽ quay đầu lại, lần theo sợi dây tai nghe rồi nhét vào tai trái.
Ngu Cốc Thu lại lặp lại chiêu cũ, một lần nữa gỡ tai nghe bên trái của anh.
Anh lại quay sang phía cô, chỉ là vẻ mặt đã nhiễm thêm chút bất đắc dĩ. Dù vậy anh vẫn không nói, kiên nhẫn đeo tai nghe trở lại.
Cô đã nhằm sẵn từ đầu, lập tức đưa tay ra tiếp tục nghịch. Nhưng không ngờ lần này Thang Tuấn Niên đã đề phòng, tay anh đảo một vòng trong không trung như giả vờ, rồi chụp trúng ngay.
Có lẽ thứ anh muốn bắt lại là dây tai nghe, nhưng vì anh không nhìn thấy, cho nên anh nắm vào… ngón tay cô.
Nhưng việc đó còn hiệu quả hơn cả bắt dây tai nghe, Ngu Cốc Thu lập tức ngoan ngoãn.
Cô muốn rút tay về, nhưng Thang Tuấn Niên vẫn giữ chặt không buông. Anh nhân đà ấn xuống, ép tay cô vào thanh tay vịn giữa hai chỗ ngồi, từ gốc rễ chặn hết đường quậy phá của cô.
Ngu Cốc Thu lập tức đảo mắt nhìn quanh, may mà không ai chú ý đến bàn tay đan vào nhau của họ. Nhưng ngay khi ánh mắt cô lia lên sân khấu, lại vô tình chạm ngay ánh nhìn sắc như thép của Lâm Thục Tú.
Ngu Cốc Thu lập tức đỏ bừng cả mặt, dùng sức rút tay mình về, rồi cuộn chặt hai tay lại, đặt sát lên hai chân.
Lúc này Thang Tuấn Niên cuối cùng cũng mở miệng: "Không trêu tai nghe của tôi nữa à?"
"Không trêu nữa." Cô lí nhí than thở, "Anh muốn đeo thì đeo đi, dù sao người buồn đâu phải em, cũng chẳng phải dì Lâm."
"Vậy là ai?"
"Tất nhiên là những cụ ông cụ bà đã luyện tập cho buổi biểu diễn này mấy ngày trời rồi. Anh ngồi ngay hàng đầu, họ ở trên sân khấu hát vang, cúi đầu xuống lại thấy anh nhét tai nghe… tự tin của họ còn bị đánh mạnh đến mức nào nữa! Nhất là ông Phạm Tây Bình, ông ấy chịu không nổi nhất chuyện bị người ta chê hát dở."
"… Vậy thì bọn họ nên để tôi đi mới đúng."
Anh oán thán, mày mắt tối sầm, nhưng vẫn đưa tay tháo luôn tai nghe bên kia xuống.
Đúng lúc đó, khúc nhạc dạo vang lên. Các cụ trên sân khấu nhập tâm cất tiếng hát, ai nấy đều chìm trong men say âm nhạc. Ở dưới khán đài, mọi người cũng rất nể mặt, lần lượt vỗ tay cổ vũ. Có cụ mắc chứng mất trí lại vỗ tay không đúng nhịp, không phải đoạn dạo cũng vỗ loạn lên; những cụ khác cũng hùa theo vỗ tay; còn người trên sân khấu thì không nghe được nhạc, hát lệch thì hát lệch, vỗ tay thì vỗ tay, đắm chìm thì cứ đắm chìm. Thang Tuấn Niên chỉ biết đưa tay lên ôm trán.
Một bài hát kết thúc, như dự đoán, ai nấy đều rất phấn khởi. Viện trưởng đã chuẩn bị trước, bước lên sân khấu thông báo sẽ chiếu phim cho mọi người xem.
Dưới sân khấu liền ồn ào bàn tán, người muốn xem phim tình cảm, người muốn xem phim chiến tranh, lại có người muốn xem phim hoạt hình. Trong cảnh náo nhiệt ấy, Thang Tuấn Niên quay đầu về phía cô, hỏi: "Giờ tôi có thể đi được chưa?"
Ngu Cốc Thu cùng Lâm Thục Tú vừa xuống sân khấu nhìn nhau, rồi cô mới nói: "Tất nhiên… đây, trả anh."
Cô đưa cây gậy dẫn đường vốn vẫn đặt cạnh mình trả lại cho Thang Tuấn Niên.
Anh nhận lấy gậy, rồi đưa cho cô cả tờ giấy hiến tặng mà anh hoàn toàn chưa ký cùng lá thư của mẹ. Ngu Cốc Thu vội vàng nhận lấy, rồi đứng lên đi sau anh.
Anh không quay đầu lại mà nói: "Không cần tiễn tôi."
"Em đâu có tiễn anh, em cũng tan ca rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!