Chương 38: Em muốn nói thật với anh

Anh vừa dứt lời, bầu không khí bỗng lặng đi hẳn.

Nhưng Ngu Cốc Thu lại cảm thấy thật ồn ào, ồn đến mức khiến cô nhớ về một mùa hè năm ấy, khi cô đi du lịch Nhật Bản một mình. Lúc vô tình ghé qua một ngôi đền treo đầy chuông gió, quay đầu nhìn lại, gió bỗng thổi lên, hàng chuông dưới mái hiên leng keng va vào nhau, tiếng này nối tiếng kia, hết va chạm chỗ này lại đến chỗ khác. Gió sớm đã ngừng, mà tiếng chuông vẫn ngân mãi chưa dứt.

Chu Thừa Ý nhún vai, phản ứng lại rồi nói: "Vậy à, đáng tiếc thật."

Anh ta quay đầu hỏi Dương Cầm, giọng như thể chỉ thuận miệng: "Cô có thấy bà ngoại tôi đâu không? Tôi vừa nãy tìm trong phòng mà không thấy."

Dương Cầm hoàn hồn sau cơn chấn động, nói: "Để tôi giúp anh tìm."

Rồi cô ấy dẫn Chu Thừa Ý rời đi.

Ngu Cốc Thu nhìn về phía Thang Tuấn Niên còn đang ở lại, căng thẳng đến mức không biết nên làm sao: "Anh vừa rồi…"

Thang Tuấn Niên lúc này cũng để lộ chút căng thẳng, thần sắc không còn bình thản như khi nãy.

Anh nói: "Xin lỗi."

"Sao lại xin lỗi?"

"Vì tôi đã tự ý nói những lời đó." Thang Tuấn Niên khẳng định: "Anh ta là Chu Thừa Ý, đúng không?"

"…Anh nghe ra rồi à?"

"Ừ."

"Vậy ra, lúc nãy anh là đang giúp em gỡ rối."

Thang Tuấn Niên giải thích: "Anh ta chắc là có chút ý khác với em. Nhưng tôi nghĩ em không muốn dính dáng gì tới nhà họ. Trong tình huống không thể để lộ thân phận, để anh ta hiểu lầm như vậy là cách tốt nhất."

Ngu Cốc Thu rùng mình, toàn thân nổi da gà: "Ghê quá, không thể nào, không thể nào!"

"Em biết thân phận giữa hai người, nhưng trong mắt anh ta, em chỉ là một người xa lạ. Anh ta nảy sinh ý nghĩ như vậy cũng chẳng có gì lạ."

"Dù vậy đi nữa, em với anh ta căn bản chẳng gặp nhau mấy lần, sao có thể…"

"Làm sao mà không thể?" Anh khẽ thở dài, nói: "Trong mắt tôi, đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời rồi."

Ngu Cốc Thu sững người.

Anh nói câu ấy nhẹ như không, cứ như việc gặp nhau vài lần rồi đem lòng thích cô là điều hiển nhiên, không cần nguyên do, chẳng cần đạo lý. Tựa như người ta sẽ không thắc mắc vì sao trời mưa, vậy thì cớ gì phải nghi ngờ việc Ngu Cốc Thu được người khác yêu thích? Trong mắt anh, việc người ta dễ dàng yêu mến cô cũng là một quy luật trong muôn vàn quy luật tự nhiên của thế giới này.

Anh có biết rằng điều anh vừa nói còn chan chứa hơn bất kỳ lời khen ngợi nào không…

Ngu Cốc Thu khẽ c*n m** d***, nuốt xuống câu suýt thốt ra: "Vậy còn anh thì sao? Đây là điều anh suy ra từ chính bản thân mình ư?"

Nhưng cô biết, anh nhất định sẽ phủ nhận.

Người khiến cô rung động, khiến cô mềm lòng đến vậy, lại cũng là người có trái tim kiên cường nhất.

"Không nói về em nữa." Cô mỉm cười, "Dù sao hôm nay anh chịu đến là em vui lắm rồi."

Ngu Cốc Thu kéo anh ngồi xuống hàng ghế đầu tiên: "Anh ngồi đây nhé, tiết mục sắp bắt đầu rồi."

Thang Tuấn Niên không nói đồng ý hay không, chỉ lặng lẽ ngồi xuống.

"Em đi lấy cho anh chai nước!"

Trong lòng Ngu Cốc Thu chỉ nghĩ đến việc phải mau báo cho Lâm Thục Tú biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!