Ngu Cốc Thu quay người nhìn Thang Tuấn Niên, anh đang cầm trên tay một chiếc khăn nóng dùng để tiếp khách, gương mặt bình tĩnh đến mức quá đáng.
Ba người kia suýt nữa thì đụng phải anh, vừa thấy vẻ mặt kỳ lạ lại ngượng ngập của Thang Tuấn Niên, cả ba lập tức khựng lại.
Lúc này, năm người kẹt ở ngay cửa, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong, thoáng chốc chẳng ai mở miệng nói gì. Sự im lặng ấy kéo dài rất lâu, lâu đến mức lòng Ngu Cốc Thu dần dần trĩu xuống.
Người đầu tiên lên tiếng là Thang Tuấn Niên. Thế nhưng, câu anh nói ra lại là: "Ngô Đông, là em à?"
Nghe thấy anh nói vậy, Ngu Cốc Thu chỉ cảm thấy như ánh sáng thánh khiết Hallelujah từ thiên đường chiếu xuống, rọi l*n đ*nh đầu cô, cảm giác được sống sót sau tai kiếp chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngô Đông?
Trương Mãnh và hai người còn lại nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, gọi ai vậy, gọi bọn họ sao?
Chỉ thấy Ngu Cốc Thu vội vàng ra hiệu "suỵt", rồi mạnh dạn nhận luôn cái tên ấy.
"Là em." Cô hắng giọng, song giọng nói vẫn mang theo chút căng cứng gượng gạo, dè dặt hỏi: "Anh đến bao giờ vậy?"
Thang Tuấn Niên đáp: "Vừa đi ngang qua. Nghe thấy bên này hơi ồn, có chuyện gì à?"
Ngu Cốc Thu nhìn vẻ mặt khó đoán của anh, trong lòng chợt dâng lên một nỗi thấp thỏm, không biết có phải anh thực ra đã nghe thấy hết rồi không. Ngón tay cô bắt đầu run lên vì lo lắng.
Nếu thân phận thật Ngu Cốc Thu của cô không phải do chính miệng cô nói ra, mà bị người khác vô tình để lộ trong tình huống thế này, thì coi như xong rồi. Anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho lời nói dối ấy đâu, nhất định sẽ cho rằng cô từ đầu đến cuối chỉ đang tỏ ra thương hại anh.
Vì thế, giờ cô chỉ còn cách đánh cược, cược rằng Thang Tuấn Niên chưa nghe thấy lúc đầu Trương Mãnh gọi tên mình, cũng chưa nhận ra họ là bạn cũ của anh.
Trong lòng rối bời, Ngu Cốc Thu cố gắng cười cười, nói lảng đi: "Không có gì đâu, chỉ là tình cờ gặp người quen thôi."
Thang Tuấn Niên vẫn điềm tĩnh như cũ, đáp: "Người quen à? Nhưng vừa rồi tôi lại nghe em bảo họ đi đi."
Xem ra đoạn sau anh đã nghe thấy rồi. Ngu Cốc Thu nhớ lại đoạn đối thoại ban nãy, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm cách hợp lý để giải thích. Nếu anh chỉ nghe thấy hai câu cuối thì còn dễ nói.
"À phải… Bọn họ nói dối là còn làm thêm với một người bạn chung của tụi em, kết quả lại bị em bắt gặp ở đây. Em mới bảo nếu họ không chịu về thì em sẽ mách hết chuyện này ra."
Đây đã là lần không biết thứ mấy cô nói dối rồi. Chưa bàn đến chuyện lời nói có hợp lý hay không, dù sao thì giọng điệu cô vẫn hết sức bình tĩnh, nghe qua cũng thấy giống thật. Cô bắt đầu ra hiệu bằng mắt cho ba người kia. Dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng họ biết chỉ cần phối hợp là được, thế là đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc. Trương Mãnh gật một lúc lâu mới chợt nhớ ra Thang Tuấn Niên không nhìn thấy, liền ngượng ngập mở miệng nói: "Đúng vậy, cho nên bọn tôi phải về đây… có dịp lại tới nhé."
Vừa nói đến "có dịp lại tới" đã bị Ngu Cốc Thu liếc cho một cái sắc lẹm. Trương Mãnh toát mồ hôi lạnh, vội dùng khẩu hình nhắc lại: Là khách sáo thôi! Khách sáo thôi mà!
Ba người bẽn lẽn rút đi.
Ngu Cốc Thu cảm giác như tiếng chuông báo động trong lòng cuối cùng cũng được tắt, Thang Tuấn Niên không nhận ra họ, dù sao cũng đã mười năm không gặp, nếu không tự giới thiệu thì làm sao mà biết được.
Giờ chỉ còn lại Thang Tuấn Niên và Ngu Cốc Thu đứng nguyên tại chỗ. Cô hơi sợ bầu không khí tĩnh lặng này, bèn lên tiếng trước, cười gượng hai tiếng: "Em đuổi khách của anh mất rồi, xin lỗi nha."
Thang Tuấn Niên không nói gì, cúi đầu chậm rãi mở chiếc khăn nóng trong tay ra, đó vốn là khăn chuẩn bị cho khách dùng. Người đã đi, chiếc khăn chẳng còn tác dụng gì nữa. Anh đưa nó về phía cô, hỏi khẽ: "Em muốn không?"
Ngu Cốc Thu chẳng hiểu ý anh, đẩy lại: "Không cần đâu, lát nữa em có rồi, đang đợi Lật Tử xoa bóp cho em."
"Vậy à, tôi còn chẳng biết là em sẽ đến."
"Vì em biết nếu nói trước, anh sẽ không vui." Ngu Cốc Thu cẩn trọng nói tiếp,
"Hôm nay em đến là muốn nhờ anh một chuyện… một chuyện chắc chắn anh sẽ không vui đâu."
"Chuyện gì?"
Ngu Cốc Thu hít sâu một hơi, bỗng nắm lấy cổ tay Thang Tuấn Niên, kéo anh vào căn phòng trống ban nãy.
Cánh cửa khép lại, hai người lặng im đứng đối diện nhau một lúc lâu. Cô mãi vẫn không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng lại là Thang Tuấn Niên nói trước: "Em cứ nói đi, có phải là liên quan đến Lâm Thục Tú không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!