Chương 35: Lấy mắt trả mắt

Tình cảm của Ngu Cốc Thu tuy trống rỗng, nhưng điều đó không ngăn cản cô từng có những tưởng tượng về Thang Tuấn Niên trong quãng thời gian thầm mến anh. Thế nhưng hồi cấp ba, những tưởng tượng ấy luôn chỉ dừng lại ở mức chừng mực, cùng lắm là khát khao được nhìn nhau một cái, hoặc nắm tay nhau. Nếu nghĩ kỹ thêm một chút, đến chuyện đan mười ngón tay lại với nhau thôi… là mặt cô đã đỏ bừng đến mức muốn nổ tung rồi.

Lên đại học, bạn bè xung quanh người yêu đương thì yêu đương, người chơi bời phóng túng cũng không ít. Những buổi chuyện trò thâu đêm trong ký túc xá thường sẽ chuyển sang đề tài táo bạo hơn. Cô cũng từng xem qua những thứ để tiêu khiển ấy, theo lý mà nói, tưởng tượng của cô về sự thân mật lẽ ra đã phải vượt khỏi giới hạn cũ, nghĩ đến những điều khác, chẳng hạn như nụ hôn.

Nhưng người để cô gửi gắm những tưởng tượng ấy lại không sao tìm được nữa. Ngoài Thang Tuấn Niên ra, cô chưa từng rung động với ai khác. Không phải vì cố tình, cô chẳng hề chủ tâm khóa chặt lòng mình hay tránh né sự tiếp cận của ai. Nhất là sau khi Thang Tuấn Niên cho cô leo cây rồi chẳng thèm đoái hoài đến nữa, cô đã quyết định cố gắng xóa sạch người ấy khỏi tâm trí.

Bạn cùng phòng kéo cô đi dự buổi liên hoan, cô cũng đi. Có nam sinh đến ngồi đối diện bắt chuyện, cô cũng đáp lời. Sau đó mọi người cảm thấy chưa vui đủ, lại rủ nhau đi tăng hai. Cô đi vệ sinh xong quay lại thì chỗ ngồi đã trống trơn hết cả.

Cô sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cửa quán bị đẩy ra, một nam sinh mồ hôi nhễ nhại chạy vội vào, lướt qua vai cô, đi tới một chỗ ngồi, cầm lên chiếc điện thoại còn sót lại.

Rồi anh ta quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Sao cậu không đi? Mọi người đều lên xe rồi mà."

Những lời định giải thích nghẹn lại nơi cổ họng, cô lịch sự nói dối rằng mình thấy không khỏe, muốn về trước.

Từ đó về sau, cô chẳng còn hứng thú tham gia những buổi tụ họp kiểu ấy nữa. Cô cảm thấy thứ mình mong muốn không thể nào tìm thấy trong đám người trẻ chỉ biết vui chơi kia. Cô tốt nghiệp một cách nhạt nhẽo, rồi dấn thân vào công việc. Những ngày tháng của cô trôi qua giữa những người già, chữ "tình yêu" càng lúc càng xa vời.

Nhưng Ngu Cốc Thu thấy như vậy cũng chẳng sao. Cô không phải không cần tình yêu, chỉ là trong sự gắn bó với những người lớn tuổi ấy, cô vẫn có thể cảm nhận được tình thương. Con người ta không nhất thiết phải có tình yêu đôi lứa. Nếu không phải là thứ tình yêu có thể đánh trúng tim ngay trong một khắc, thì cô hiểu rõ, điều mình cần là gì, và sẽ không còn cưỡng cầu nữa.

Vì vậy, trong trí tưởng nghèo nàn của cô, mức độ thân mật lớn nhất mà cô dám tưởng tượng, chỉ là được cùng Thang Tuấn Niên đối mặt nhìn nhau, rồi đan tay mười ngón. Thế nhưng, sau đêm sinh nhật của Thang Tuấn Niên, cảnh tượng ấy cuối cùng cũng đã được viết lại.

Đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua từng tấc da trên khuôn mặt cô. Cô mời anh tiếp tục chạm đến môi mình. Thang Tuấn Niên không động đậy, anh đang đấu tranh với chính bản thân.

Cô thấy những đường gân xanh trên mu bàn tay anh khẽ nổi lên, như dãy núi hình thành khi vỏ trái đất va chạm, sức mạnh to lớn ấy, cuối cùng lại bị anh nhẹ nhàng nén xuống.

Và rồi, anh rút tay về.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc tay anh thu lại, đầu ngón giữa và ngón trỏ vô tình lướt qua môi dưới của cô. Còn trong trí tưởng tượng của cô, hai ngón tay ấy lại lướt lên môi trên, khẽ tách hai cánh môi ra, rồi lặng lẽ luồn vào trong. Lần đầu tiên trong đời, cô mới hiểu thế nào là * l**n t*nh m*.

Khi tỉnh dậy, thế giới theo nhịp tim cô lúc sáng lúc tối, Ngu Cốc Thu kẹp chặt hai chân, giật mạnh chăn kéo lên, rồi cuộn mình lăn vài vòng trong đó.

Điện thoại đầu giường khẽ rung, Dương Cầm gửi tin nhắn đến hỏi cô: "Cô ra ngoài chưa?"

Ngu Cốc Thu giật nảy, luống cuống nhảy xuống giường, suýt chút nữa quên mất hôm nay có hẹn với Dương Cầm. Bởi hôm nay là Giáng Sinh, cả hai đều phải làm ca tối, Dương Cầm bỏ bạn trai lại, rủ cô đi dạo chơi chúc mừng ban ngày cho đỡ buồn.

Hai người gặp nhau ở trung tâm thương mại, không khí Giáng Sinh ngập tràn, trong các quầy bày hàng còn trang trí những chiếc mũ đỏ be bé xinh xinh.

Trong tất cả các dịp lễ, Ngu Cốc Thu vừa yêu vừa ghét Giáng Sinh. Cái "yêu" đến từ câu "Giáng sinh vui vẻ" dành riêng cho cô năm ấy. Còn cái "ghét" cũng đến từ chính người ấy. Nhưng bây giờ, khi đã biết nguyên nhân anh thất hẹn năm đó, nỗi hận cũng đã tan, chỉ còn lại một chút tiếc nuối không nói thành lời.

Cô chụp lại bữa trưa Giáng Sinh của mình gửi cho Thang Tuấn Niên, nhưng không nhận được hồi âm. Từ sau câu mời đầy ẩn ý đêm sinh nhật ấy, những tin nhắn của anh trở nên càng chậm trễ hơn. Song Ngu Cốc Thu đã quen dần với kiểu chậm trễ đó.

Vì cô đã vô cùng chắc chắn, sự xa cách của anh không phải vì chán ghét. Nếu ghét, sao còn muốn chạm vào khuôn mặt người ta? Đã vậy, cô liền có dũng khí tiến tới, dẫu anh có lùi bao xa, cô cũng sẽ lại bước đến gần.

Cô cúi đầu, gửi thêm một tin nữa vào khung chat vẫn chưa được đáp lại: "Giáng sinh vui vẻ, Thang Tuấn Niên."

Buổi chiều, hai người lại dạo quanh trung tâm thương mại. Khắp nơi đều ngập trong không khí lễ hội, những cửa hàng cao cấp vốn dĩ vắng khách nay cũng đông đúc hiếm thấy. Một quả táo bình thường, chỉ cần được gói lại là có thể bán giá cao. Dương Cầm trợn mắt, bĩu môi nói: "Đúng là bẫy tiêu dùng kiểu tư bản. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng có thể bày trò để bán hàng.

Mua táo mấy ngày này đúng là đầu có vấn đề."

Ngu Cốc Thu im lặng, lặng lẽ nhét sâu hơn quả táo mà cô vừa mua lúc Dương Cầm đi vệ sinh vào trong túi xách.

Đó là quả táo cô định tặng cho Lâm Thục Tú.

Lâm Thục Tú từng kể rằng, khi còn trẻ bà từng đón Giáng Sinh ở Argentina. Ấn tượng của bà về Giáng Sinh vốn là tuyết trắng phủ đầy, thế nhưng ở Argentina lại là mùa hè. Trẻ con vừa ăn kem vừa chạy nhảy khắp phố, những hàng cây ngô đồng quấn đầy dây đèn, ban ngày nắng vàng rực rỡ, đến đêm thì ánh đèn cũng rực rỡ vàng kim như thế.

Trên quảng trường trước nhà thờ dựng sân khấu, người ta tụ tập ngoài phố nhảy múa,

không vang lên thánh ca Giáng Sinh, mà là điệu Tango. Lâm Thục Tú từng cười kể, bà cũng chen trong đám đông ấy vừa chạy vừa nhảy, có một người xông tới tặng bà một quả táo, và bà… đáp lại bằng một cú đá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!