Chương 34: Chạm vào em

Hôm nay là ngày hai mươi hai, rằm tháng tám âm lịch, trên trời treo tròn vành vạnh một vầng trăng, sáng đến vừa khéo.

Ngu Cốc Thu đã đứng chờ quá lâu ở hành lang, đèn cảm ứng tắt rồi lại sáng, sáng rồi lại tắt, cứ thế luân phiên mấy lượt. Đến tận khuya, khi trăng đã lên đến giữa trời, ánh trăng vẩy xuống qua cửa sổ, cô mới thôi kiên trì bật sáng ngọn đèn ấy.

Đứng lâu quá, mỏi rã cả chân, sớm biết vậy cô đã mang theo cái ghế gấp nhỏ. Ngu Cốc Thu hối hận vì không chuẩn bị trước, xoa xoa đôi chân nhức mỏi rồi ngồi thụp xuống, tựa lưng vào cửa, cuối cùng mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Để giết thời gian, cô lại mở podcast ra nghe. Mấy hôm nay Thang Tuấn Niên đã âm thầm đăng tải tập thứ hai, mà cô chẳng biết mình đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần rồi.

"Chào mọi người. Hôm nay tôi muốn nói về… một con tàu thăm dò, tên là Cassini."

Giữa vô số chương trình podcast mở đầu bằng những lời dẫn hấp dẫn người nghe, phần mở đầu của Thang Tuấn Niên giản dị đến mức khiến người ta phải bật cười bất lực. Nhưng Ngu Cốc Thu vẫn nghe say sưa, tưởng tượng anh đã mang tâm trạng thế nào khi chọn kể về con tàu thăm dò này, và với tâm tình nào khi viết nên bản thảo ấy.

"Năm 1997, Cassini đã trưởng thành, đường kính ba mét, cao bảy mét, một con tàu lớn thực thụ. Năm đó, nó quyết định lên đường, nhưng không mang theo quá nhiều hành lý, ngoài thực phẩm thiết yếu, tức là nhiên liệu, cùng người bạn đồng hành của nó – tàu thăm dò Huygens, và cuối cùng là danh thiếp của mình – các nhà khoa học đã khắc hàng trăm nghìn cái tên lên thân nó, đó là danh thiếp của loài người.

Cassini mang theo tất cả, khởi hành trong niềm kỳ vọng của mười bảy quốc gia, tiến về sao Thổ."

"Chuyến hành trình rất dài, lương thực không đủ, nên nó phải tiết kiệm từng chút, thậm chí còn "xin trợ giúp" từ những hành tinh khác trên đường đi. Ví dụ, nó từng bay vòng qua sao Kim, mượn lực hấp dẫn của sao Kim để tăng tốc, rồi lại vòng qua Mặt Trời, sao Kim, sao Mộc… Sau bảy năm quanh co, cuối cùng nó cũng đến được sao Thổ. Nhưng sau bao gian nan đến nơi, thứ chờ nó lại là chia ly.

Năm 2005, Huygens có sứ mệnh riêng, buộc phải tách khỏi Cassini."

"Huygens hạ cánh xuống vệ tinh Titan của sao Thổ, đó là lần hạ cánh xa nhất của con người trong lịch sử lúc bấy giờ. Nó rơi qua tầng khí quyển dày đặc, vừa chụp ảnh vừa truyền dữ liệu về cho Cassini. Những bức ảnh ấy rất đẹp, bầu trời phủ đầy sương mờ cam nhạt. Nếu Cassini có thể đáp lời, có lẽ nó sẽ nói: Tôi cũng muốn được tận mắt nhìn thấy. Nhưng chúng không thể nói gì, cũng chẳng thể nói được.

Cuối cùng, Huygens đáp xuống một nơi giống lòng sông khô, mặt đất phủ đầy đá lạnh và methane đông cứng, đó chính là phần mộ của nó."

"Tuy Huygens và Cassini đã đồng hành suốt chặng đường dài, nhưng từ đầu chúng đã biết rằng chia ly là định mệnh. Nếu dùng "bạn đồng hành" để miêu tả chúng thì e chưa đủ, trong mắt tôi, chúng giống mẹ con hơn. Ban đầu nương tựa vào nhau, nhưng cả mẹ lẫn con đều hiểu, chúng không thể đi cùng đến cuối, bởi chia ly chính là sứ mệnh của chúng. Chỉ là, sự chia ly ấy đến nhanh hơn tưởng tượng.

Sau bảy mươi hai phút làm việc, Huygens rời khỏi phạm vi tín hiệu của Cassini, và chúng vĩnh viễn nói lời tạm biệt."

"Những năm tháng sau đó, Cassini bắt đầu hành trình đơn độc. Nó cho chúng ta biết rằng vành đai sao Thổ trông như một chiếc đĩa sáng lấp lánh…"

Cô gỡ tai nghe xuống, ngẩng đầu lên, người mà cô mỏi mòn chờ đợi suốt đêm nay, cuối cùng đã đứng trước mặt.

Ngu Cốc Thu bật dậy, reo khẽ một tiếng: "Trời ơi, cuối cùng anh cũng về rồi!"

Thang Tuấn Niên mở cửa, cô đi theo anh vào trong nhà. Còn chưa kịp bước hẳn vào thì một bóng đen đã lao tới, là Phi Phi đang nhào lên người Thang Tuấn Niên làm nũng.

Anh ngồi xổm xuống, đón lấy nó, vừa cười vừa lẩm bẩm: "Đã nói hôm nay là sinh nhật, cho mày nghỉ phép rồi mà, sao còn không vui hả?"

Phi Phi khẽ rên ư ử như đang phản đối, nghe đến mức khiến tim Ngu Cốc Thu cũng mềm ra.

Nhìn cảnh ấy, lại nghĩ đến chuyện sắp phải chia tay sau này, cô chợt nảy ra ý nghĩ, liệu mình có thể làm được điều gì đó chăng… Ý nghĩ ấy khiến nỗi buồn trong lòng cô bỗng sáng lên, có lẽ cô có thể thử đăng ký xin nhận nuôi xem sao.

Giờ phút này Ngu Cốc Thu cảm thấy máu trong người sôi trào, chỉ hận không thể lập tức chạy đến trung tâm huấn luyện chó dẫn đường để hỏi cho ra lẽ.

Cô đè nén cơn phấn khích đó, đặt chai rượu lên bàn trà. Thang Tuấn Niên dỗ dành Phi Phi xong thì đứng dậy, lấy một chiếc ly, rót rượu ra rồi đẩy về phía cô.

Ngu Cốc Thu khẽ giật khóe miệng: "Còn ly của anh đâu?"

"Tôi không uống rượu."

"Anh bị dị ứng với cồn à?"

"Không có."

"Vậy thì uống cùng em đi, em uống một mình coi sao được, hơn nữa hôm nay là sinh nhật anh mà."

"Tửu lượng của tôi không tốt, bình thường cũng ít uống."

"Em cũng không khá hơn, nên em mới mua rượu dứa độ cồn thấp, uống chút xíu không sao đâu, trái lại còn thấy vui hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!