Dòng nước nóng xối xuống, cuốn trôi gần hết hơi lạnh trong người, khiến thân thể dần ấm lại.
Ngu Cốc Thu vừa dùng bọt gội đầu xoa những lọn tóc đã khô nửa chừng và rối tung, dòng nước từ vòi sen trượt theo sợi tóc chảy xuống, lướt qua khóe mắt. Cảnh tượng ấy khiến cô nhớ đến mấy bộ phim truyền hình xưa, nếu nhân vật chính thất tình thì kiểu gì cũng có cảnh khóc òa dưới vòi nước, thật sến súa. Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình dẫu bị từ chối thì cũng nên hợp cảnh một chút, dù sao lời tỏ tình của cô cũng vừa thảm hại mà kết thúc.
Nhưng thật ra Ngu Cốc Thu lại không quá buồn. Cảm xúc ấy rất nhanh bị một niềm may mắn muộn màng thay thế.
Vì cô chợt nhận ra, mình đã tỏ tình dưới cái tên "Ngô Đông."
Nghĩ lại thì, đối với một lời tỏ tình, như vậy thật sự là không thành thật chút nào. Nếu Thang Tuấn Niên chấp nhận, rồi sau đó cô lại nói với anh rằng "thật ra em đã lừa anh từ đầu đến giờ", thì tình huống chẳng phải còn tệ hơn sao.
Thế nên, sau khi đau xong rồi nghĩ kỹ lại, Ngu Cốc Thu tự nhủ ít nhất trước khi tỏ tình lần nữa, cô nhất định phải tìm được một cơ hội thích hợp để nói thật về thân phận của mình. Sau đó, mới có thể đường đường chính chính kể cho anh nghe cả mối tình từ thuở thiếu niên. Nhưng thời điểm ấy không thể vội, cô đã nông nổi mà đánh mất một cơ hội, không thể dại dột lần thứ hai.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Ngu Cốc Thu khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Thang Tuấn Niên đang cầm chiếc áo khoác dày của cô, tiến đến gần lò sưởi, cố hong khô nó. Có lẽ sợ áo bị cháy nếu đặt sát lên mặt sưởi, nên anh ngốc nghếch cầm trong tay suốt, không dám buông.
Mà chính anh, bộ quần áo ướt trên người còn chưa kịp thay.
"Anh sao còn mặc…?" Ngu Cốc Thu vội vàng giật lấy áo khoác trong tay anh, "Anh đưa áo của anh đây, em lấy máy sấy sấy luôn một lượt."
Cô biết, giờ mà bảo anh đi tắm thì là chuyện không thể, chỉ mong anh chịu thay bộ ướt ra trước đã.
Lần này Thang Tuấn Niên không còn cố chấp nữa, anh cởi chiếc áo khoác đen đã nửa khô nửa ẩm, gấp phẳng rồi đặt lên giường.
"Cảm ơn cô."
Ngu Cốc Thu mang máy sấy tóc ra từ phòng tắm, tiện tay ném luôn áo khoác của mình lên giường, vừa sấy tóc vừa hơ gió qua hai chiếc áo.
Mọi khi sấy tóc, cô chẳng có việc gì làm, chỉ biết ngẩn người nhìn mình trong gương.
Bây giờ chẳng có gương, Ngu Cốc Thu đành chăm chú nhìn hai chiếc áo khoác đang nằm cạnh nhau trên giường lớn.
Áo anh màu đen, áo cô màu xám, thay cho họ nằm cạnh nhau.
Ngu Cốc Thu khẽ kéo tay áo choàng của mình, dịch hai chiếc áo lại gần hơn một chút. Dựa vào đâu mà ngay cả quần áo cũng phải giữ khoảng cách chứ, thật vô lý! Thang Tuấn Niên đứng bên cạnh, lắng nghe tiếng máy sấy ù ù trong căn phòng tĩnh lặng, luồng khí nóng luân chuyển mang theo hương thơm dịu nhẹ của mái tóc vừa gội xong.
Anh bỗng cất tiếng: "Hay là cô vào phòng tắm sấy tóc trước đi?"
"Hửm? Chẳng phải như nhau sao?" Ngu Cốc Thu vốn lười sấy khô tóc hoàn toàn, tóc cô dài, mà sấy khô hết thì rất tốn sức. Nếu không phải tiện thể sấy áo khoác, chắc cô đã lười đến mức chẳng thèm sấy.
"Tóc nên sấy khô trước, nếu không sẽ bị nhiễm ẩm."
Anh nghiêm túc nói y như giảng lý sinh học, Ngu Cốc Thu cũng không biết là thật hay bịa, chỉ "ồ" một tiếng, rồi lại đưa máy sấy lên đầu mình.
"Được rồi, được rồi, em sấy tóc em trước."
"Phòng tắm……" Anh ngập ngừng định nói gì đó, cuối cùng đành thở dài, buông xuôi: "Thôi vậy."
Ngu Cốc Thu hơi ngẩn người, cảm thấy hình như Thang Tuấn Niên vẫn chưa hài lòng điều gì. Anh dứt khoát bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.
Một luồng khí lạnh ẩm ướt ùa vào, hàng lông mày vốn khẽ nhíu của anh cũng dãn ra ngay. Anh hít sâu một hơi, lắng nghe âm thanh ngoài cửa sổ.
"Mưa hình như tạm ngớt rồi."
"Ồ… vậy thổi khô áo xong thì đi nhé."
"Ừ."
Ngu Cốc Thu nâng thanh gạt gió lên, tiếng ù ù của máy sấy càng lớn.
Giữa âm thanh ấy, cô thản nhiên mở miệng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!