Ngày hôm sau, Ngu Cốc Thu trực ca đêm. Sau nguyên một ngày không gặp, khi trông thấy Dung Chi Lan lần nữa, bà đã hoàn toàn quên chuyện nhận nhầm người hôm trước. Trong lúc giúp bà rửa mặt buổi tối, bà đổi cách xưng hô, gọi cô là "Tiểu Cốc", giọng điệu thân mật vô cùng.
Cách gọi thân thiết ấy khiến Ngu Cốc Thu cảm thấy lạnh người, lại càng nhớ vòng tay ôm tối qua.
Cô nghĩ Thang Tuấn Niên thật sự là người có tính tình quá tốt. Cô giống như một vị khách vô lại, nói muốn được ôm, còn nói phải ôm lâu một chút, giọng điệu thì thản nhiên như đang nói: "Cho tôi một ly trà sữa, ly lớn."
Cô đem cái ôm ra mà đo đếm như thể có cỡ nhỏ, vừa, lớn, còn anh thì giống nhân viên bán hàng, cứ thế mà đưa cho cô.
Giờ nhớ lại, dũng khí khi ấy thật khiến người ta nóng bừng hai má.
Ngu Cốc Thu lắc mạnh đầu, tự nhủ không được để tâm trí lang thang trong giờ làm!
Khi đi đến căn phòng kế bên, tim cô chợt thắt lại, trong phòng lại chẳng có ai cả.
Phòng kế nữa cũng không có người. Cô mở thêm bốn, năm phòng khác, thì có đến ba phòng đều trống không.
Thấy mọi người đều không ở đó, Ngu Cốc Thu ngược lại bình tĩnh hơn. Cô lập tức chạy đến phòng sinh hoạt chung, quả nhiên, mọi người đang tụ tập ở đó, nhóm các cụ đang tập luyện tiết mục hợp xướng cho buổi biểu diễn.
Khi cô đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nghe đến đoạn cuối của bài hát — không ngờ lại là "Trăng tròn lầu Tây".
"Các bác các dì quyết định hát bài này rồi ạ?"
Cô nhìn kỹ, người đứng giữa hàng đầu tiên chẳng phải là Lâm Thục Tú sao.
"Tiểu Cốc tới rồi đó à!" Cụ ngồi hàng đầu vui vẻ hỏi, "Thế nào, tụi tôi hát cũng ổn chứ?"
"Hay lắm ạ! Mọi người nhớ giữ gìn giọng hát, muộn thế này rồi nên nghỉ ngơi sớm một chút, mai mới có tinh thần tập tốt hơn nha."
Ngu Cốc Thu vừa dịu giọng khuyên nhủ, vừa ra sức nháy mắt với Lâm Thục Tú. Đối phương hiểu ý, liền chớp mắt với cô một cái, dõng dạc vỗ tay trong đám đông nói:
"Nghe Tiểu Cốc nói đi nào, giải tán thôi!"
Đám người cao tuổi lần lượt tản ra. Lâm Thục Tú đẩy chiếc xe lăn từ từ lướt lại gần, vừa cười vừa nói với Ngu Cốc Thu: "Đến hôm đó nhất định cô phải đến đấy nhé! Tôi là giọng ca chính đó!"
"Giỏi quá đi mất!" Ngu Cốc Thu vừa nói vừa vỗ tay rào rào như hải cẩu.
"Cũng thường thôi, tôi thấy bình thường mà."
Người đi chậm chạp ở hàng cuối cùng bỗng chen vào một câu cụt ngủn như thế.
Chỉ nghe cái giọng cụt hứng đó thôi, không cần quay đầu cũng biết là Phạm Hưng Bình. Lâm Thục Tú liếc mắt một cái, không buồn cãi, chỉ lạnh lùng cười rồi rút điện thoại ra. Sau vài thao tác, điện thoại của bà bắt đầu phát ra tiếng "Trăng tròn lầu Tây" vang rền như quỷ khóc sói gào, chính là giọng hát của Phạm Hưng Bình.
Sắc mặt Phạm Hưng Bình lập tức biến đổi, kêu ầm lên: "Tắt đi mau! Tắt mau!" rồi nhào tới định giật điện thoại.
Lâm Thục Tú nhanh tay ném thẳng điện thoại về phía Ngu Cốc Thu, cười khanh khách hô to: "Nhanh, đỡ lấy!"
Ngu Cốc Thu quýnh quáng đưa tay ra đỡ, sợ điện thoại rơi vỡ thật. Vừa chạm vào tay cô, Phạm Hưng Bình đã quay người lao về phía cô.
Ngu Cốc Thu lập tức bấm nút tạm dừng.
Phạm Hưng Bình cũng dừng theo, thở hổn hển: "Vẫn là Tiểu Cốc tốt bụng… biết không bắt nạt người ta."
Ngu Cốc Thu gãi đầu: "Hả? Cháu chỉ thấy là… nghe dở quá thôi."
Lâm Thục Tú cùng mấy cụ còn lại phá lên cười ha hả.
Hai mắt Phạm Hưng Bình đảo một vòng, trông như sắp ngất xỉu đến nơi.
Ông lại hùng hổ xông tới chỗ Lâm Thục Tú, nghiến răng nói: "Bà lén thu âm tôi hát, trước còn đòi song ca tình ca với tôi. Nói thật đi, Lâm Thục Tú, có phải bà… thầm yêu tôi rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!