Trong quán cà phê gần trung tâm huấn luyện chó dẫn đường, Thang Tuấn Niên và Ngu Cốc Thu ngồi đối diện nhau. Anh cứ tưởng cô có chuyện rất quan trọng muốn nói, kết quả là sau khi ngồi xuống, cô lại chẳng mở miệng suốt một lúc lâu.\ Cốc cà phê được mang lên đã tan hết đá, anh có thể cảm nhận được vệt nước lạnh trượt dọc qua bàn tay mình.
Anh vốn định kiên nhẫn chờ, nhưng lại nghĩ, có lẽ cô đang đợi mình mở lời trước, để cho cô một cơ hội để nói ra. Vì thế, Thang Tuấn Niên dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ngu Cốc Thu khuấy cà phê, tiếng đá va vào thành ly vang lên lách cách suốt một hồi. Cô tránh câu hỏi, nói sang chuyện khác: "Podcast của anh sao vẫn chưa đăng lên vậy? Tôi tìm mãi mà không thấy."
Anh suýt sặc: "Đang duyệt."
"Ra là duyệt lâu như vậy à?"
"…" Anh đành giơ tay đầu hàng, "Thật ra là tôi vẫn chưa đăng."
"Anh đúng là chẳng biết nói dối gì cả."
"Xem ra cô thì biết nói dối lắm rồi nhỉ?"
Ngu Cốc Thu gượng cười hai tiếng: "Vậy mình oẳn tù tì đi, nếu anh thua thì tối nay về phải đăng ngay đó."
"…Tôi có cảm giác cô sẽ gian lận."
"Tôi không đâu mà!"
Thang Tuấn Niên phẩy tay: "Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ đăng sau khi về nhà. Vẫn là nói chuyện của cô trước đi."
Sự hoạt bát vừa rồi của Ngu Cốc Thu chợt tan biến, chỉ còn tiếng ống hút khuấy trong ly vang lên khe khẽ. Cô lại lên tiếng, vẫn cố né tránh: "Phải rồi, anh tới đây là vì chuyện của Phi Phi à?"
"Ừ, tôi có nói với cô rồi mà, nó sắp nghỉ hưu rồi."
"À, phải, anh có nói lần trước rồi." Giọng Ngu Cốc Thu rõ ràng thấp xuống, "Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy."
"Cô có muốn chạm thử vào nó không?"
"Có thể chạm vào nó thật sao?"
"Nhân viên ở trung tâm nói là được." Anh nhẹ giọng đáp, "Đây là cách giúp nó dần dần chuyển đổi thân phận. Cô cứ sờ thử đi, tôi cũng vừa mới chạm vào nó rồi."
Vừa dứt lời, anh liền nghe thấy tiếng ghế đối diện bị kéo ra, nghe thấy cô cúi người xuống, thở phì phò, cất giọng đùa cho Phi Phi vui. Phi Phi cũng kêu ư ử, một lúc lâu anh chẳng phân biệt nổi đâu là tiếng của Phi Phi, đâu là tiếng của cô.
Nếu giờ cô biết được suy nghĩ trong lòng anh, có giận không nhỉ? Anh vậy mà lại nghe nhầm tiếng cô với tiếng một chú chó nhỏ.
Anh đặt hai tay lên cốc cà phê, nhấc lên, uống liền hơn nửa ly.
Ghế lại bị kéo ngược về, giọng cô quay lại trước mặt anh.
"Tôi thấy Phi Phi rất vui đó!"
Thang Tuấn Niên nghĩ, rõ ràng là cô vui thì có. Nói chính xác hơn, là cố tỏ ra mình đang vui. Trong việc nhận biết cảm xúc của người khác qua những biến hóa nhỏ trong giọng nói, anh vẫn luôn tự tin mình rất tinh tế.
Nhưng bề ngoài anh chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, không bộc lộ ý kiến gì.
Câu chuyện đột ngột rơi vào khoảng lặng. Lần này Thang Tuấn Niên hoàn toàn không vội, chỉ lặng lẽ ngồi cùng Ngu Cốc Thu, uống thứ cà phê chẳng mấy ngon lành ấy, chờ đến khi cô thật sự muốn mở lời.
Lần này, khi cô cất tiếng, cuối cùng cũng nói đến chuyện của bản thân.
"Hôm tôi bị đau đầu đi massage ấy, là vì tôi đã thấy người từng sinh ra mình. Bà ấy tên Hứa Quỳnh, dẫn mẹ của bà ấy tới viện dưỡng lão chỗ chúng tôi. Mẹ bà ấy tên là Dung Chi Lan, bị Alzheimer, giờ vào chỗ tôi để điều trị."
Ngu Cốc Thu vừa mở lời, những điều cô kìm nén bấy lâu như dòng nước vỡ bờ, ào ạt tuôn về phía anh.
"Tôi phải chăm sóc bà ấy, cái đó thì không sao cả, công việc thôi, chăm ai cũng như nhau. Khó là ở phần ngoài công việc, những người thân của bà ấy, những người mà tôi chẳng còn chút nào muốn biết tình hình hiện tại, từng người từng người lại xuất hiện trước mặt tôi. Những người mà lẽ ra tôi phải gọi là mẹ, là cha, là em gái, là em trai… Không phải lần đầu tôi gặp họ, tôi từng gặp một lần rồi, vào năm mười hai tuổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!