Chương 29: Màn vải

Có lẽ đó chỉ là phép tắc tiếp khách của Chu Thừa Ý với tư cách là quản lý cửa hàng,

nhưng rơi vào tai Ngu Cốc Thu lại khiến cô hơi rùng mình. Cô không kìm được mà nghĩ: trong mấy lời nịnh hót kia liệu có ẩn ý gì không? Chẳng lẽ… anh ta biết được điều gì rồi ư?

Không thể nào.

Ngay cả Hứa Quỳnh còn chẳng nhận ra cô, Chu Thừa Ý lại càng không thể biết được.

Ngu Cốc Thu không chắc mình có phải đã lộ ra biểu cảm co giật nào không, vì Chu Thừa Ý nhìn cô, vẻ mặt rõ ràng thoáng qua kinh ngạc, rồi đến lúng túng, kế đó là im lặng, cuối cùng đành thật thà hỏi: "Cô hôm nay đến xem gì thế? Có cần tôi giúp giới thiệu vài món không?"

Lúc này Ngu Cốc Thu mới sực nhớ ra là vẫn chưa xem qua máy massage, nhưng thực ra cô chỉ đến đây để thăm dò trước. Trong lòng cô đã tính sẵn, nếu ở nhà Thang Tuấn Niên không có máy massage, thì lần sau sẽ đưa anh đến đây cùng.

"Không cần, cảm ơn."

Cô bước ra được hai bước, lại quay đầu lại: "Đúng rồi, quản lý Chu."

Chu Thừa Ý tươi cười nhìn sang.

"Xin hỏi anh có mặt ở cửa hàng mỗi ngày sao?"

Anh ta đáp nhẹ nhàng: "Ừ! Thông thường thì thứ Tư tôi sẽ nghỉ, nếu cô đến, nhớ đừng trúng đúng hôm đó nhé."

"Được rồi." Nhất định là sẽ trúng hôm đó.

Ngu Cốc Thu nặn ra nụ cười gượng gạo: "Tạm biệt."

Ngu Cốc Thu đến cửa hàng điện máy không phải là nhất thời nổi hứng, bởi cô đang chọn quà sinh nhật cho Thang Tuấn Niên.

Sinh nhật của anh sắp đến rồi, ngày 22 tháng 12, trước đêm Giáng Sinh hai ngày,

một ngày rất dễ nhớ. Nhưng thế cũng chưa đủ để khiến người ta nhớ suốt mười năm.

Nếu trong đời cô chưa từng trải qua ngày 22 tháng 12 mười năm trước, có lẽ giờ đây cô cũng chẳng nhớ nổi.

Hôm ấy là ngày mọi người đến hội trường tập duyệt cho buổi biểu diễn chào năm mới. Từng lớp một đều tham gia, lớp của họ diễn một vở kịch chẳng có gì mới mẻ, điểm sáng duy nhất chính là Thang Tuấn Niên.

Anh được bầu chọn với số phiếu áp đảo để đóng vai hoàng tử. Dù bộ lễ phục kia để tiết kiệm chi phí mà mua loại rẻ nhất, lại còn hơi không vừa, nhưng khoác lên người anh thì liền biến đổi hẳn, hàng nhái bỗng chốc mang khí chất khác, khiến người ta lầm tưởng nó là món báu vật thật sự lưu truyền từ một quý tộc sa sút thời Trung cổ.

Còn về phần cô, ngay cả vai quần chúng cũng chẳng tới lượt, chỉ đứng ở góc khuất nhất kéo màn vải mà thôi.

Đó là kết quả của việc cô chủ động xin đảm nhận công việc này. Cô không muốn lên sân khấu biểu diễn, không thích cảm giác chờ đợi người khác nhìn về phía mình, rồi cuối cùng lại hụt hẫng khi chẳng ai thật sự nhìn thấy. Nếu đã thế, chi bằng đừng lên sân khấu còn hơn.

Thế nhưng, cô lại muốn có thêm chút tiếp xúc với Thang Tuấn Niên. Những buổi tập dượt thường sẽ chiếm khá nhiều thời gian, vậy nên việc xin vào hậu trường trở thành lựa chọn tốt nhất.

Tính toán thì nghe có vẻ hoàn hảo, nhưng đến khi thật sự bước vào giai đoạn tập dượt, hai người lại chẳng hề có chút giao tiếp nào.

Cô đã bỏ sót một điều vô cùng quan trọng, trong những buổi tập bình thường căn bản không cần kéo màn, phải đến ngày tổng duyệt mới có việc cho cô làm.

Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày tổng duyệt, cuối cùng cũng có thể xem như khổ tận cam lai. Mà trùng hợp thay, hôm ấy lại đúng là sinh nhật của Thang Tuấn Niên.

Trước đó cô còn băn khoăn không biết nên tặng quà thế nào, bây giờ thì thật đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, cô nghĩ lần này chắc có thể nhân cơ hội mà trao quà rồi.

Thực tế thì quả thật đã có cơ hội, chỉ là không riêng mình cô.

Nữ chính của vở kịch chủ động đề nghị tạo một bất ngờ cho Thang Tuấn Niên, mọi người đều đồng ý, gom hết quà của từng người lại. Cảnh cuối cùng là màn Thang Tuấn Niên một mình chào khán giả, mọi người sẽ lợi dụng lúc ấy chạy ra sau cánh gà, chuẩn bị sẵn bánh kem và quà tặng.

Nhưng trong đó không có Ngu Cốc Thu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!