Đèn đường lần lượt sáng lên, ánh đèn neon trải dọc con phố.
Ngu Cốc Thu đi trước Thang Tuấn Niên, bàn tay mà anh vừa nắm lấy giờ đang đặt hờ lên vai cô. Hai người, một trước một sau, cùng hướng về phía triển lãm.
Trên đường đi, cô liên tục đảo mắt quan sát xung quanh, cố gắng tập trung toàn bộ tinh thần để làm tốt vai trò người dẫn đường. Thế nhưng, giữa những khoảnh khắc dừng lại chờ đèn đỏ, hình ảnh bàn tay anh nắm lấy cổ tay mình lại chợt thoáng hiện trong đầu, rõ đến mức như vừa mới xảy ra.
Cô biết, hành động đó chẳng có gì đặc biệt — anh chỉ nắm lấy tay cô, ra hiệu rằng để anh tự mặc áo, chỉ là thời gian dừng lại hơi lâu một chút. Hay có lẽ, là cảm giác của cô đã tự kéo dài khoảnh khắc ấy ra?
Nhưng mà… nên nói thế nào đây, khi bị anh nắm lấy, cùng với vài giây im lặng ấy, tim cô lại đập loạn nhịp. Cảm giác như điều anh ngăn lại không chỉ là hành động cô giúp anh mặc áo, mà còn là một thứ gì khác, mơ hồ mà khó gọi tên. Thứ khiến người ta khô miệng khát nước, chỉ muốn thuận theo bản năng mà ôm lấy anh.
Nói cho cùng, là vì trong lòng cô có tạp niệm, nên mới tự dưng nghĩ đông nghĩ tây, rồi tự gán thêm ý nghĩa cho những chuyện vốn chẳng có gì.
Giờ chiếu của triển lãm ở bảo tàng đã đến khung cuối cùng trong ngày, người đến xem không còn nhiều. Họ dễ dàng bước vào, rồi mỗi người nhận được một chiếc tai nghe ở quầy trước cửa.
Lúc nhận tai nghe, Thang Tuấn Niên vẫn chưa thật sự hiểu rõ đây là loại triển lãm gì. Ngu Cốc Thu cố tình giấu, chỉ nói rằng nó liên quan đến "âm thanh", anh cũng không hỏi thêm. Ngược lại, chính cô lại tò mò mà hỏi:
"Anh không thấy hiếu kỳ sao?"
Cô tưởng rằng anh chẳng mấy hứng thú, nhưng Thang Tuấn Niên lại bảo, anh đang rất mong đợi.
"Anh còn chưa biết là gì mà mong đợi à?" Cô bật cười trêu.
"Chính vì không biết nên mới mong đợi chứ. Giờ người ta chẳng phải rất chuộng mấy cái blind box à?" Lúc ấy anh nói, "Bây giờ tôi cảm thấy như vừa nhận được một blind box vậy."
Ngu Cốc Thu cười khẽ: "Vậy mong là anh sẽ rút trúng thứ mình thích."
Đáp án sắp được mở ra. Cô còn chưa kịp đeo tai nghe thì đã chăm chú dõi theo phản ứng của Thang Tuấn Niên.
Anh nghiêng mặt về phía cô, đối diện với màn hình lớn trong sảnh. Trên màn hình là dữ liệu hình ảnh do Kính viễn vọng tia X Chandra thu thập: những dải sáng đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím giao hòa rực rỡ, phát sáng trong không gian tối đen của hội trường, như thể nơi này chính là vũ trụ, và họ đang cùng nhau ngắm nhìn tinh vân.
Dĩ nhiên, Thang Tuấn Niên không thể thấy được khung cảnh huy hoàng ấy. Nhưng cũng chính vì thế, anh lại có thể "nghe thấy" nó, qua chiếc tai nghe đang đội trên đầu. Kính thiên văn đã chuyển hóa các bước sóng thu thập được thành âm thanh; cường độ âm lượng lên xuống theo nhịp sáng tối, cao thấp của nguồn sáng.
Khi âm thanh hạ xuống tám bậc, nghĩa là đỉnh nhiễu xạ của ngôi sao trung tâm đang va chạm về một hướng nào đó trong vũ trụ. Khi âm thanh nâng cao tám bậc, là lúc sao lùn trắng phun trào. Để tái hiện trọn vẹn sự hùng vĩ ấy, triển lãm đã sử dụng tiếng kim loại tổng hợp, tiếng gió, cùng nhiều âm sắc hư ảo đan xen cuộn xoáy.
Đây không phải là âm thanh thật sự phát ra từ vũ trụ, vũ trụ vốn dĩ tĩnh lặng, nhưng con người đã dùng trí tưởng tượng để hoàn thành một kỳ tích như thế.
Thấy Thang Tuấn Niên chăm chú lắng nghe, trái tim Ngu Cốc Thu mới khẽ thả lỏng. Cô đeo tai nghe lên.
Khi ấy cô mới phát hiện, những điểm sáng nhấp nháy trên màn hình khớp với tiết tấu trong tai nghe, âm thanh đang di chuyển qua từng cụm sao… Ngu Cốc Thu lập tức quay đầu, muốn kể cho Thang Tuấn Niên về phát hiện ấy, dẫu biết anh không nhìn thấy, cô vẫn muốn nói cho anh nghe.
Cô khẽ gọi tên anh, rồi mới sực nhớ, giờ anh không nghe thấy cô.
Ngu Cốc Thu vừa định đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay anh, cúi đầu liền thấy những ngón tay của anh, những ngón tay vừa nãy từng siết chặt lấy tay cô. Ý nghĩ không nên nảy sinh ấy bỗng trào lên trong đầu, dữ dội như luồng sáng phun ra từ sao lùn trắng, xuyên qua cơ thể cô, mãnh liệt đến mức không thể khống chế.
Cô len lén đưa mắt nhìn quanh. Trong đại sảnh, mấy người khách đang chia sẻ cảm nhận về buổi triển lãm, nghe giọng điệu có vẻ là dân chuyên ngành thiên văn, nói năng trôi chảy, phân tích rành rẽ. Đến lúc nói quá hứng, họ nhận ra âm lượng của mình hơi lớn, vừa hay bắt gặp ánh mắt dò xét của Ngu Cốc Thu liền tưởng rằng cô không hài lòng, vội cười xin lỗi rồi kéo nhau đi chỗ khác.
Xung quanh lập tức vắng hẳn.
Không gian trở nên yên tĩnh đến đột ngột, mà sự chú ý của Ngu Cốc Thu không còn nơi nào khác để bấu víu, cuối cùng lại vòng về phía bàn tay đang thả lỏng bên người Thang Tuấn Niên.
Dưới mái vòm đen thẫm, hai người đứng sóng vai. Một bóng người được ánh sáng của bản đồ tinh tú chiếu rọi, chậm rãi, rất chậm rãi, đưa tay về phía bóng người còn lại bên cạnh.
Trong lòng Ngu Cốc Thu thậm chí đã soạn sẵn lý do: chỉ là vô tình chạm phải thôi, đúng, chỉ là vô tình.
Cô đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình, bàn tay đang dừng lưng chừng trong không trung cuối cùng cũng lại đưa ra. Cảm giác sợ hãi xen lẫn phấn khích ấy giống như biết rõ mình sắp chạm vào một chiếc nồi đang đỏ lửa, kim loại nóng bỏng đến rát người, cô biết chắc sẽ bị bỏng, nhưng không sao cả.
Sắp chạm đến ngón tay anh thì, trong khoảnh khắc lóe sáng như điện giật, Thang Tuấn Niên khéo léo đưa tay lên tháo tai nghe. Mu bàn tay hai người lướt qua nhau trong không khí, nhanh đến mức chẳng rõ rốt cuộc có chạm vào hay không. Ngu Cốc Thu hơi sững lại, bàn tay vội rụt về, như thể phản xạ.
Thời điểm Thang Tuấn Niên ra tay thật quá trùng hợp, như thể anh có thể cảm nhận được cô đang đưa tay ra. Có lẽ cảm giác của anh thật sự rất nhạy, nên nhận ra cũng chẳng lạ gì. Nhưng động tác của anh lại vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến người ta phải hoài nghi, rằng có khi đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!