Chương 25: “Hẹn hò”

Ngu Cốc Thu để ý đến phản ứng của Thang Tuấn Niên, trọng điểm không nằm ở chuyện màu sắc trùng hợp đến khéo léo, mà là ở chỗ anh không hề phản đối khi cô thuận miệng nói câu "ra ngoài với tôi đi."

Vì vậy, ý định từng tạm thời gác lại trong lòng cô lại một lần nữa trỗi dậy, cô vẫn chưa quên ban đầu mình đã định mời Thang Tuấn Niên đi xem triển lãm.

Buổi triển lãm đó đã mở được một thời gian, thỉnh thoảng khi cô lướt mạng, hệ thống đề xuất của ứng dụng lại đột nhiên đẩy bài giới thiệu về nó lên. Những người đã đi xem đều khen không dứt lời, khiến Ngu Cốc Thu càng thêm ngứa ngáy trong lòng, rất muốn dắt Thang Tuấn Niên cùng đi xem thử.

Nhân lúc bầu không khí trong bữa ăn tối nay đang vui vẻ, cô thuận miệng nhắc đến chuyện đó trước một chút.

"Vậy anh có muốn đi xem triển lãm với tôi không?"

Cô muốn giữ lại một phần bất ngờ nên không nói cụ thể là triển lãm gì. Thang Tuấn Niên khẽ lặp lại hai chữ "triển lãm", giọng điệu nghe có vẻ không mấy hứng thú. Nhưng nguyên nhân không phải vì anh không quan tâm đến triển lãm, mà là vì từ sau khi mất đi ánh sáng, những hoạt động giải trí kiểu đó đối với anh đã trở thành điều cấm kỵ. So với háo hức mong đợi, phản ứng đầu tiên tràn lên trong lòng vẫn là bất an.

"Triển lãm gì vậy?" Anh hỏi lại.

"Là bí mật đó!" Ngu Cốc Thu tự tin đáp, "Nhưng tôi tin là anh sẽ không thất vọng đâu."

Anh vẫn còn do dự, nhưng lần này không giống như trước, không còn lập tức từ chối.

Đến khi bữa lẩu kết thúc, anh mới mơ hồ trả lời một câu: "Vậy đợi khi nào có thời gian rồi nói."

Nghe rõ là một câu nói lấy lệ, nhưng Ngu Cốc Thu lại coi lời lấy lệ đó như một chuyện nghiêm túc. Mỗi ngày cô đều hỏi: "Hôm nay anh có rảnh không?" Thành ra Thang Tuấn Niên cũng không thể không xem chuyện này như thật mà cân nhắc.

Thế nhưng, để tìm được ngày mà cả hai đều rảnh lại chẳng dễ chút nào, cuộc hẹn ấy cứ thế bị dời mãi, đến tận nửa tháng sau mới thành.

Sáng hôm đó, Thang Tuấn Niên thức dậy từ trên giường, đồng hồ báo thức được cài sớm hơn thường lệ một tiếng, vậy mà anh còn tỉnh dậy trước cả khi chuông reo.

Anh rời giường, đánh răng rửa mặt, dùng khăn lau khô nước trên mặt. Khi treo lại khăn, Thang Tuấn Niên đứng trước gương, giơ tay lên, chậm rãi lần theo đường nét khuôn mặt mình, như thể đang soi gương bằng tay, bàn tay chính là tấm gương, cảm nhận được làn da có phần sần ráp, đôi mày chưa tỉa tót, cằm mới mọc một lớp râu ngắn.

Anh không biết khuôn mặt mình giờ trông như thế nào nữa. Thỉnh thoảng, anh cố gắng nhớ lại gương mặt năm mười tám tuổi, nhưng ký ức ấy lại giống như đang nhớ về một người khác, người đó mỉm cười chế nhạo anh bây giờ, bảo đừng tự nhận là cùng một người. Anh đành vội vàng dứt ý nghĩ, tự nhủ rằng trông thế nào cũng không sao cả. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, anh lại không kìm được mà quan tâm trở lại.

Anh xoa bọt cạo râu lên, cạo một lượt xuôi, rồi lại thoa thêm, cạo ngang, sau đó thêm lần nữa để cạo ngược. Lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi chắc chắn mặt đã sạch sẽ.

Nhưng đến phần lông mày… thì bất lực. Anh chưa bao giờ tự sửa dáng mày, chỉ khẽ sờ lên hàng mày rậm, rồi bỗng ngẩn ra, lặng lẽ siết chặt dao cạo trong tay, cuối cùng vẫn đặt nó xuống.

Anh dắt Phi Phi xuống tầng dạo một vòng, trên đường về mua hai cái bánh bao, một cái nhân rau, một cái nhân thịt, cùng một bịch sữa đậu nành. Ngày nào cũng như vậy, nhưng hôm nay, khi đi ngang qua tiệm bánh, anh lại khựng bước, rồi tiếp tục đi thẳng.

Ông chủ vừa mang ra một xửng bánh mới hấp, ngẩng đầu nhìn thấy Thang Tuấn Niên thì ngạc nhiên gọi với theo: "Tiểu Thang à, hôm nay sao không ăn hả?"

Thang Tuấn Niên dừng lại đôi chút, nghĩ bụng là mình đi hơi chậm rồi… Anh quay người lại, hơi áy náy nói: "Hôm nay tôi muốn đổi khẩu vị một chút."

Ông chủ hiểu nhầm ý, vui vẻ nói: "Trời ơi, cuối cùng cũng chán rồi hả? Thế lấy bánh hẹ nhé?"

"Cảm ơn, không cần đâu."

"Không thích bánh nhà tôi nữa à?!"

Ông chủ liền kêu toáng lên, giọng như thể trời sắp sập vậy.

"Thích chứ, chỉ là hôm nay tôi không ăn bánh bao thôi." Để lý do nghe có vẻ đáng tin hơn, Thang Tuấn Niên lại bổ sung: "Bánh bao dạo này hơi…"

Ông chủ lập tức nghe ra manh mối, cười híp mắt trêu chọc: "Ôi chao, tôi hiểu rồi nha, hóa ra Tiểu Thang hôm nay đi hẹn hò!"

Thang Tuấn Niên liền cuống lên: "…Không phải hẹn hò."

"Ngại gì chứ! Nếu nên duyên thì lần sau dẫn bạn gái qua đây, hai người cùng ăn bánh bao càng vui!"

"Không phải hẹn hò!" Anh đành phải lặp lại lần nữa.

Ông chủ vẫn không tin: "Không phải hẹn hò mà ăn diện kỹ thế à? Đừng ngại mà, lần sau báo tôi một tiếng, tôi hấp riêng cho hai người cái bánh thật to luôn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!