Chương 24: Cốt truyện mới

Nước trong nồi đã sôi cạn một nửa, nguyên liệu vẫn chưa được đụng đến, mà bộ phim cũng chưa quyết định xong.

Ngồi bên cạnh, Ngu Cốc Thu dứt khoát đẩy đĩa phim "Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence" sang một bên, rồi kéo cả giỏ đựng đĩa còn lại về phía Thang Tuấn Niên.

"Anh bảo tôi chọn thì tôi lại bị bệnh lựa chọn mất rồi. Hay là để anh rút đại một đĩa đi, giao cho ông trời quyết định giúp ta vậy."

Nói xong, cô chạy vào bếp lấy ấm nước, châm thêm nước mới. Khi quay lại, Thang Tuấn Niên vừa rút ra một chiếc đĩa ở góc giỏ, trên bìa là khung cảnh giao hòa giữa sắc cam và vàng của buổi bình minh, một người phụ nữ tóc vàng nằm ngửa trên đầu gối người đàn ông tóc nâu, hai người nhìn nhau dưới bầu trời Vienna.

"Trước lúc bình minh." Ngu Cốc Thu đọc tên phim.

"Cô xem rồi à?" anh hỏi.

"Chưa đâu. Tôi nghe nói phim này thoại nhiều lắm, cứ nói liên hồi, tôi không chịu nổi mấy phim mà lời thoại dày đặc như vậy nên mãi vẫn chưa định xem."

"Vậy đổi phim khác đi." Anh vừa nói vừa định với tay lấy thêm một đĩa nữa.

"Khoan, anh thấy phim này có hay không?"

Thang Tuấn Niên khẽ nhíu mày suy nghĩ: "Cũng khó nói, tôi quên gần hết rồi."

"Vậy à…"

"Nhưng mà có một đoạn tôi vẫn nhớ khá rõ." Anh hồi tưởng lại, "Hình như là hai người ở trong tiệm đĩa, chen sát nhau nghe nhạc rồi lén nhìn đối phương. Ai bị phát hiện ánh mắt của người kia thì lập tức quay đi… rồi cả hai cứ thế mà vụng trộm liếc qua liếc lại."

"Nghe cũng thú vị đấy." Ngu Cốc Thu cầm lấy đĩa, "Vậy xem phim này đi, đừng lăn tăn nữa."

Ổ đĩa của chiếc laptop cũ bắt đầu kêu vo vo khi chạy, Ngu Cốc Thu nhìn phụ đề hiện ra, bỗng quên mất chưa hỏi Thang Tuấn Niên xem anh có gặp khó khăn khi nghe tiếng Anh không.

Cô vội vàng ấn tạm dừng: "Có cần đổi sang phụ đề tiếng Trung cho dễ hiểu không?"

"Không cần đâu, tôi nghe được. Dạo này tôi cũng hay nghe đài tiếng Anh."

"Giống kiểu BBC à…?" Ngu Cốc Thu không có khái niệm rõ, chợt nhớ ra trước đây anh thường vừa ăn cơm vừa đeo tai nghe có dây để nghe gì đó, bèn hỏi: "Là cái anh thường nghe trước khi ăn cơm phải không?"

"Ừ. Lúc còn đi học tôi phải đọc rất nhiều tài liệu tiếng Anh, sau này không đọc được nữa thì cần nghe thay, nên tôi hay nghe radio để luyện cảm giác ngôn ngữ, nếu không thì nghe rất vất vả."

Ngu Cốc Thu không nhịn được nói: "Vậy là anh vẫn giữ thói quen từ hồi đó."

Anh hơi khựng lại: "Thì sao?"

"Anh thật sự không nghĩ đến chuyện mở một kênh podcast, coi như quay lại nghề cũ à?"

Thang Tuấn Niên chỉnh lại: "Nghề cũ gì chứ, tôi có bắt đầu bao giờ đâu."

"Vậy thì bây giờ bắt đầu cũng chưa muộn mà." Ngu Cốc Thu khuyến khích, "Dù sao lúc rảnh anh cũng chẳng làm gì, mở podcast thử xem, chẳng có áp lực gì đâu. Dù lâu rồi anh không làm thiên văn, nhưng podcast đâu phải nền tảng nghiên cứu chuyên nghiệp, chia sẻ chút kiến thức sơ sơ là đủ rồi!"

Anh đáp lạnh nhạt: "Tôi đâu có nhiều thời gian rảnh như cô nghĩ."

"Xạo quá, giờ anh không phải đang rảnh để xem phim với tôi sao?"

"Tôi nói thật đấy, anh có thể suy nghĩ kỹ lại."

"Cho dù như cô nói, chia sẻ không cần quá chuyên môn, nhưng làm podcast vốn dĩ không đơn giản vậy đâu." Thang Tuấn Niên rốt cuộc cũng không còn dập tắt câu chuyện như lần trước, mà chần chừ nói, "Tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm gì trong mảng đó…"

"Không có kinh nghiệm thì học thôi." Ngu Cốc Thu nói, "Anh nghe thử mấy podcast hiện giờ đi, đủ kiểu đủ dạng hết. Nghe nhiều rồi, anh sẽ dần tìm ra cách mình muốn chia sẻ và kết nối với mọi người."

Anh trầm ngâm, như thể thật sự đang cân nhắc lời cô. Nhưng cuối cùng, vẫn khẽ lắc đầu.

"Thôi, vẫn là bỏ đi thì hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!