Dương Cầm vừa ngáp vừa lê thân đến chỗ làm thì Ngu Cốc Thu đã bắt đầu chia thuốc vào hộp cho mấy cụ già rồi.
Chỉ là, cứ chia được hai lần lại ngáp một cái, trông cũng khá… hài hòa.
Bình thường cô luôn tràn đầy năng lượng mỗi khi đi làm, mà hôm nay nhìn thế nào cũng giống như bị ma ám.
"Cô không sao chứ?" Dương Cầm lấy đồng phục từ trong tủ ra, "Tối qua thức khuya à?"
Ngu Cốc Thu lại ngáp một cái: "Là bị mất ngủ."
Dương Cầm lôi ra một lọ melatonin: "Muốn dùng chút không?"
"Cảm ơn, không cần đâu. Chỉ là thi thoảng mất ngủ thôi."
"Nếu mất ngủ nhiều thì phải chú ý đấy, cô định khi nào đi khám sức khỏe? Xem thử có phải vấn đề nội tiết không."
"Dạo này bận quá, đợi khi nào đỡ bận rồi đi. Cô có muốn đi cùng không?"
"Được chứ, tôi cũng phải đi siêu âm lại cái khối u tuyến vú đây! Mong là không to thêm, A Di Đà Phật!"
Ngu Cốc Thu liếc cô một cái: "Mắt cô bị sao vậy?"
Dương Cầm vén tóc che đi nửa bên mắt: "Không sao, tối qua nằm chơi điện thoại, nó rơi trúng mặt thôi."
Ngu Cốc Thu nghẹn lời: "…… Cẩn thận chút đi."
Cô cầm quần áo định vào phòng thay đồ, Ngu Cốc Thu lại ngập ngừng gọi với theo.
"Ừm… vị khách hôm qua, sau đó thế nào rồi?"
"Cô nói người có vết sẹo trên mặt ấy à?" Dương Cầm nghĩ một chút, "Chắc không có vấn đề gì đâu. Mẹ cô ta bị Alzheimer, thấy chỗ mình chăm sóc người như vậy cũng ổn, đi xem một vòng rồi, chắc là có ý định gửi bà đến đây."
"…… Vậy à."
"Nhưng nói thật, tôi lại mong đừng gửi thêm người đến bây giờ, trong viện người đã quá đông rồi, thật sự chăm không xuể. Mọi người vẫn chưa ai xuất viện cả, trừ Lâm…"
Ngu Cốc Thu bỗng đứng bật dậy, tiếng ghế kéo sàn làm Dương Cầm giật mình ngậm miệng ngay.
Cô ấy khẽ nói: "Xin lỗi nhé, Thu Thu."
Ngu Cốc Thu cười gượng: "Không sao."
Dương Cầm nghĩ một lát rồi nói thêm: "Nhưng mà này, Thu Thu, cô nên sớm quen với chuyện như thế này đi. Là vì tốt cho cô thôi."
Ngu Cốc Thu vốn định im lặng, không muốn bàn sâu về đề tài này nữa, nhưng nhịn mãi rồi vẫn không kìm được, cô hỏi Dương Cầm: "Nhưng người đó đã thật sự cùng bọn mình sống một thời gian, giờ cứ thế mà đi, rốt cuộc phải làm sao mới có thể xem như không có chuyện gì?"
"Sống chung á?" Dương Cầm buột miệng than, "Cuộc sống của tôi là ngủ nướng, ăn lẩu, uống trà sữa, đi dạo, yêu đương, du lịch, xem phim… Đó mới gọi là cuộc sống. Chứ không phải bưng bô, lau người, dọn phân cho người ta. Thu Thu, cái đó gọi là công việc. Công việc kết thúc rồi, sao phải buồn?"
Cô ấy lắc đầu, cầm quần áo đi vào phòng thay đồ.
Ngu Cốc Thu đứng nguyên một lúc lâu, sau đó lặng lẽ xếp thuốc vào hộp, rồi bước về hướng ngược lại.
Mấy ngày liền, trừ những hôm phải trực đêm, chỉ cần là buổi tối ở nhà, Ngu Cốc Thu đều mất ngủ.
Tình trạng này kéo dài mãi, cho đến ngày cô và Thang Tuấn Niên hẹn nhau đi xem phim.
Hôm đó là thứ Năm, anh được nghỉ luân phiên, cô thì trực ca ngày. Hai người đã hẹn sẵn tối nay xem phim, anh còn bảo cô đến sớm chút, tới nhà anh ăn cơm rồi vừa ăn vừa xem.
Ngu Cốc Thu lập tức nói khỏi cần bày vẽ nấu nướng gì, nhất quyết bảo chỉ cần nấu nồi lẩu là được. Cuối cùng, Thang Tuấn Niên đành chiều theo ý cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!