"Được rồi, tôi biết rồi."
Ngu Cốc Thu quyết định không tự giày vò mình thêm nữa, cất tiếng ngăn Thang Tuấn Niên lại.
Anh dường như chẳng hề nhận ra cô thực sự khó chịu ở chỗ nào, theo thói quen nghề nghiệp mà hỏi: "Không cần tôi xoa thêm vài cái nữa à?"
Ngu Cốc Thu cố làm ra vẻ nhẹ nhõm, trêu lại: "Nếu anh xoa thêm nữa thì chẳng phải phá vỡ quy tắc của tiệm các anh rồi sao?"
"Quy tắc?" Động tác của anh khựng lại, thoáng như chợt hiểu: "Cô nói quy định không được massage cho người khác giới à?"
"Đúng vậy."
"Lần thứ hai cô đến là đã biết quy định này rồi sao?" Anh phản ứng nhanh, ánh mắt sáng lên, "Vậy là hôm nay cô cố tình chỉ định tôi à?"
Anh đoán đúng một nửa, là lần trước.
Ngu Cốc Thu âm thầm đáp trong lòng, ngoài miệng chỉ khẽ "ừm" một tiếng cho qua.
Thang Tuấn Niên buông tay ra, lại ngồi trở về chỗ đối diện cô.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nói: "Nếu lần sau cô thấy không thoải mái, có thể đến hỏi tôi. Tôi rảnh thì sẽ giúp cô bấm huyệt."
Ngu Cốc Thu kinh ngạc: "Thật sao? Anh đừng lại gạt tôi đấy. Lúc thật sự hỏi đến, kiểu gì anh cũng nói là không có thời gian."
"Thật mà." Anh khẳng định chắc nịch.
"Vậy… tạm tin anh một lần." Giọng cô khàn khàn, "Không đúng, nhưng như vậy chẳng phải anh phạm quy rồi sao?"
"Không tính đâu, cô đâu phải khách hàng." Anh cười nhẹ, "Cô chẳng phải là bạn tôi sao?"
Bạn bè.
Ngu Cốc Thu siết chặt lòng bàn tay tê dại của mình.
Trời ơi… sao lại có người có thể nói hai chữ bạn bè khiến cô bốc hỏa, tim đập dồn dập đến mức muốn bật dậy như thế này cơ chứ.
Cô thấy ngượng ngùng, để che giấu cảm xúc ấy, liền vội nói đùa: "Làm bạn cũng không thể lợi dụng anh không công được đâu, tôi sẽ trả tiền, anh tính cho tôi giá ưu đãi là được!"
Nhưng Thang Tuấn Niên lại nghiêm túc phản đối: "Không cần. Tôi chủ động giúp cô, chính là không muốn cô tốn tiền oan thôi." Ngón tay anh vô thức mân mê vết chai nơi đầu ngón, "Tôi chẳng có nhiều tác dụng, việc này xem như là một trong số ít điều tôi làm được."
Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Ngu Cốc Thu lập tức bị xóa sạch, chỉ còn lại một nỗi nặng nề trĩu xuống nơi lồng ngực.
Giọng cô cũng chùng hẳn lại: "Anh đâu phải công cụ, sao lại nói là tác dụng?"
Anh hơi sững người, rồi khẽ đáp: "Chỉ là… con người khi ở bên nhau vốn dĩ vẫn thế thôi."
"Vậy theo cách nói của anh, tôi có tác dụng gì với anh chứ?" Ngu Cốc Thu cúi đầu, "Tôi cũng chẳng có mấy điểm mạnh, chăm sóc người khác coi như là sở trường, nhưng tôi cảm thấy anh chẳng cần ai chăm sóc cả, anh chẳng cần ai hết."
Thang Tuấn Niên lại mỉm cười: "Đúng vậy."
"Vậy anh thấy tôi có tác dụng gì chứ?"
"Không xem tôi như công cụ, cũng không xem tôi như đồ sứ dễ vỡ. Với tôi, thế đã là tác dụng rồi."
Ngu Cốc Thu hiểu được ý ngoài lời của anh, nhưng vẫn chưa dám chắc mà nói: "Nhưng lần trước anh còn nói, tôi quá nhấn mạnh việc anh không khác gì người khác, khiến anh thấy tổn thương cơ mà?"
"Ừm… so với tổn thương, chắc là không quen thì đúng hơn." Anh khẽ cười tự giễu, "Bởi vì bị người ta nhấn mạnh sự khác biệt, chuyện đó tôi đã chịu đựng suốt nhiều năm rồi. Còn cô thì lại mới mẻ hơn chút."
Sau đó anh nói tiếp, "Thật ra, nói cho cùng, vẫn là do tôi là người khó chiều thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!