Chương 20: Nắn bóp

Sau khi về nhà, Ngu Cốc Thu liền bắt đầu mày mò với ứng dụng "Nghĩa Nhãn".

Sau khi đăng ký thành công, cô thấy số lượng tình nguyện viên nhiều gấp mấy lần số người khiếm thị, điều này có nghĩa là, dù cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng thật ra lại chẳng có cơ hội nhận được cuộc gọi nào.

Cô có hơi buồn bực. Những người khiếm thị kia liệu có từng bị trêu chọc giống như Thang Tuấn Niên không? Nếu chỉ đơn giản là họ không biết đến ứng dụng này thì còn đỡ.

Lúc nghỉ trưa ở chỗ làm, cô thậm chí còn nhắc đến phần mềm này với Dương Cầm, bảo cô ấy nếu có dịp thì có thể lan truyền thêm.

Dương Cầm nhiệt tình khen ứng dụng này rất hay, đồng thời lại tiếc nuối lẩm bẩm: "Tiếc là điện thoại của tôi không đủ dung lượng. Đợi tôi đổi máy, mua cái có bộ nhớ lớn hơn rồi sẽ tải xuống."

"Không sao đâu, tôi chỉ tiện miệng nhắc thôi."

"Nhưng mà sao tự nhiên cô lại nghĩ đến chuyện cài cái này vậy?"

Ngu Cốc Thu thoải mái đáp: "Tôi có người bạn bị vấn đề về mắt, nên dạo này cũng quan tâm hơn đến mảng này."

"Bạn à?" Dương Cầm lập tức hứng thú, "Cô có người bạn không nhìn thấy sao?"

"Ừm."

"Là bẩm sinh hay là sau này mới bị?"

"… Gặp tai nạn."

"Vậy thì tội nghiệp quá."

Lòng Ngu Cốc Thu bỗng dâng lên chút khó chịu. Cô lấy cớ là giờ nghỉ trưa sắp hết để rời khỏi phòng trực, lần lượt đi thăm các cụ già.

Kết quả vừa bước vào một căn phòng thì đã gặp chuyện.

Kính lão của cụ Tần bị thất lạc, cụ loạng choạng khắp phòng tìm, còn gọi Ngu Cốc Thu giúp tìm cùng. Trong phòng không có, nên những nơi cụ từng ghé qua: phòng bên cạnh, nhà ăn, cả khu vườn nơi cụ đi dạo buổi trưa, đều trở thành khu vực tìm kiếm của cô.

Cô tất bật chạy khắp nơi, suýt nữa đâm sầm vào viện trưởng ở khúc rẽ.

"Giật cả mình! Cô làm gì mà hớt hải thế?"

"Xin lỗi viện trưởng, tôi đang vội tìm kính lão. Cụ Tần sốt ruột lắm, muốn đi đánh mạt chược rồi."

Sau lưng viện trưởng là một người phụ nữ lạ mặt. Nghe vậy, cô ta mỉm cười nói:

"Xem ra cuộc sống của các cụ ở đây cũng phong phú quá."

"Đương nhiên rồi." Viện trưởng đáp, "Chúng tôi rất chú trọng đến đời sống tinh thần của các cụ. Cô có thể hoàn toàn yên tâm gửi bố mình cho chúng tôi chăm sóc."

Bà vừa nói vừa đẩy nhẹ Ngu Cốc Thu tới trước, giới thiệu: "Đây là Tiểu Cốc, một nhân viên chăm sóc rất xuất sắc trong viện chúng tôi. Cô ấy làm việc nhanh nhẹn, lại rất có trách nhiệm."

Ngu Cốc Thu khẽ gật đầu chào người phụ nữ kia: "Chào chị."

"Chào cô."

Viện trưởng vỗ vai cô ra hiệu: "Cô giúp tôi đi gọi Dương Cầm tới nhé, trông cô cũng bận rộn chẳng kịp tiếp khách rồi."

"Vâng."

Cô xoay người đi về phía phòng trực, nói với Dương Cầm rằng có việc mới đến. Dương Cầm uể oải đứng dậy, càu nhàu: "Phiền thật… Phòng đơn vừa mới trống được mấy hôm, lại sắp có người mới sao?"

"Biết đâu được."

Ngu Cốc Thu cúi xuống lục tìm trong ngăn kéo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!