Chương 2: Giáng sinh vui vẻ

Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu làm ca ban ngày. Quốc khánh không có nghỉ, tám giờ phải có mặt ở chỗ làm.

Khác với mọi khi, hôm nay cô gần như chẳng có lấy một giây rảnh rỗi, hễ rảnh tay là lại ôm đồm làm giúp việc của đồng nghiệp khác.

Giặt những tấm drap dính bẩn vì tiểu tiện không tự chủ, đưa thuốc, lau người, bế đỡ, đút cơm… Một hơi bận rộn đến tận trưa, vội vàng nuốt hai miếng cơm, cô lại xách dụng cụ dọn dẹp đi lau những góc khuất đầy bụi.

Trong số các cụ, không ít người bị viêm mũi, mà những cụ vừa mắc bệnh này vừa bị Alzheimer thì căn bản không ý thức được, nếu không giúp lau chùi, cả ngày sẽ để mặc cho nước mũi chảy lòng thòng.

Một ngày trôi qua, cô như con quay quay mãi không ngừng, lưng mỏi hơn bất kỳ ngày nào trước đó.

Ngu Cốc Thu vịn hông, những suy nghĩ bị cô kìm nén suốt cả ngày bất chợt tràn ra — có nên đi xoa bóp cho đỡ đau không. Rồi thế là không tránh khỏi lại nhớ đến cảnh tượng đêm qua.

Sau hơn mười tiếng nguội lạnh, dáng vẻ của Thang Tuấn Niên trong đầu cô thật ra đã bắt đầu mờ dần… Khi ấy cô căn bản không dám nhìn thêm lần thứ hai. Vừa đối diện ánh mắt trống rỗng của anh, cô liền quay đầu bỏ chạy, trên đường còn va "leng keng loảng xoảng" vào chiếc xe đạp công cộng, để lại một vết bầm tím trên đầu gối.

Có lẽ trong lòng cũng để lại một vết như thế.

Rõ ràng người bị bắt gặp trong tình cảnh thảm hại hơn không phải là cô, nhưng không hiểu sao lại thấy nhục nhã đến vậy.

Ngu Cốc Thu tự nhủ đừng nghĩ nữa, giữ nguyên nhịp sống thường ngày, tan ca về nhà.

Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe buýt, đeo tai nghe, nghe playlist đề xuất trong ngày, để mặc tâm trí phiêu du suốt chặng đường về.

Nhưng thời nay, cái gọi là "dữ liệu lớn" dường như đã đáng sợ đến mức khó tin — nó không còn gợi ý bài hát dựa theo từ khóa trong điện thoại nữa, mà như thể quét thẳng vào ký ức của cô vậy.

Tiếng nhạc bên tai vang lên là một bản dương cầm — Giáng sinh vui vẻ, ngài Lawrence.

Khúc dạo đầu trên phím đàn run nhẹ, càng lúc càng mảnh, càng lúc càng xa, như vọng ra u u từ chiếc loa treo trên tường lớp học.

Ngu Cốc Thu trong bộ đồng phục học sinh đang thu dọn cặp sách, hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên ngẩng lên.

Bản nhạc phát trên loa hôm đó khác hẳn mọi ngày.

Khi ấy, đài phát thanh của trường có lệ sẽ bật nhạc sau giờ tan học, nhưng chỉ phát cố định một bài. Đây là lần đầu tiên Ngu Cốc Thu nghe thấy có sự thay đổi.

Bạn cùng bàn dường như nhìn ra vẻ thắc mắc của cô, chủ động nói: "Có lẽ vì hôm nay là lễ Giáng sinh đó, nghe cũng hợp không khí mà."

"Ờ…" Khi ấy, cô vẫn chưa biết tên bài nhạc này, cũng chẳng hiểu sao lại "hợp không khí", chỉ khẽ gật đầu qua loa.

Bạn cùng bàn liền đổi giọng: "Cậu tan học xong có bận gì không? Nếu không thì đổi phiên trực nhật với mình đi, làm ơn đó, làm ơn mà, lát nữa mình có hẹn với nữ thần, rất quan trọng luôn!"

Ngu Cốc Thu vốn định từ chối, nhưng vô tình liếc thấy tên người trực nhật còn lại trên bảng đen — Thang Tuấn Niên.

Cô im lặng một lát, giả vờ khó xử rồi gật đầu.

Mọi người trong lớp lần lượt rời đi, phòng học dần trở nên trống vắng, cuối cùng chỉ còn lại hai người.

Thang Tuấn Niên thấy người ở lại lại là cô, hơi ngạc nhiên.

"Hôm nay đâu phải phiên của cậu?"

"Cậu ấy có việc nên đổi với tôi rồi."

"Vậy à… Cậu cứ quét sơ sơ là được, phần còn lại để tôi làm."

"Không sao đâu, nếu cậu có việc thì cứ về trước đi."

Khi nói câu ấy, thật ra trong lòng cô có chút dò xét. Ngay cả bạn cùng bàn cô cũng có hẹn trong ngày lễ này, Thang Tuấn Niên hẳn phải có nhiều lời mời hơn chứ. Nhưng cô chỉ từng nghe người ta nói về những lời mời mà cậu từ chối.

Người này dường như chẳng có hứng thú với bất cứ điều gì, trừ tương lai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!