Tối hôm đó, Ngu Cốc Thu trở về nhà, khi sắp chìm vào giấc ngủ, trạng thái của cô giống hệt mấy tấm biểu cảm đang thịnh hành trên mạng.
Trong đầu cô hỏi: "Ngủ chưa?" — "Ngủ rồi."
Rồi lại có giọng nói khác trong đầu: "Lần sau có lẽ tôi sẽ là người đến tìm cô."
Ngu Cốc Thu lập tức mở choàng mắt giữa màn đêm tăm tối.
Cô thật sự rất vui, nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của anh.
Thang Tuấn Niên mím môi hỏi: "Cô thấy tôi đi lại bất tiện nên không muốn tôi đến à?"
Ngu Cốc Thu quả thật nghĩ như thế, nhưng khi bị anh nói thẳng ra, không hiểu sao lại trở nên có gì đó không đúng.
Cô ấp úng nói: "Anh có lòng muốn đến tìm tôi là đủ rồi."
Sau đó, Thang Tuấn Niên không nói thêm gì nữa, hai người cứ thế mà chào tạm biệt.
Trên giường, Ngu Cốc Thu trở mình hết bên này đến bên kia, nghĩ xem liệu mình có đi sai một bước cờ nữa không. Nhưng rõ ràng trong phòng thử đồ, Thang Tuấn Niên đã nói những lời như vậy rồi, cô cũng không thể ngược lại mà quá đà. Vì thế, cô tôn trọng khiếm khuyết về thị lực của anh, nghĩ đến sự bất tiện trong việc đi lại nên bảo anh đừng chủ động đến tìm, như vậy chẳng lẽ là sai sao?
Cô cứ không ngừng nhớ lại lời anh nói.
Rất hiếm khi anh mở lòng, chạm đến phần bản thân mà ngay cả chính anh cũng không muốn đối mặt. Những cảm xúc tr*n tr** ấy, giống như từng chữ được gõ ra từ chiếc máy đánh chữ, mỗi ký tự rơi xuống đều vang lên tiếng vọng vô cùng rõ ràng.
Ngu Cốc Thu nghĩ, cho dù cô có nghiền ngẫm bao nhiêu lần những lời ấy, e rằng cũng không thể thật sự như bản thân mình đã trải qua được. Nếu cho rằng chỉ dựa vào tưởng tượng mà có thể thấu hiểu người khác, thì đó chính là một dạng kiêu ngạo.
Cô mở mắt, nhìn trân trân vào căn phòng tối om thật lâu, bỗng nhiên trong đầu vụt qua một ý nghĩ.
Nghĩ đến liền làm, cô bật dậy khỏi giường, từ trong tủ lục ra một chiếc mặt nạ hơi nước đã lâu không dùng, xé bao trong bóng tối rồi đeo lên. Đôi mắt vốn đã quen với bóng đêm lập tức chìm vào một mảng đen kịt.
Ngu Cốc Thu lần mò đứng dậy.
Cảm giác này hoàn toàn khác với việc không bật đèn… Nếu chỉ đứng trong một căn phòng tối mà không bật đèn, cô có thể như một giọt nước, lăn đi khắp nơi mà chẳng gặp trở ngại nào. Nhưng khi đeo mặt nạ vào, những tầng lớp khác nhau của bóng tối bị nhào nặn lại thành một khối đặc quánh, thế giới trở nên sền sệt, còn cô thì như một vệt dầu bám chặt trên tường, không dễ dàng rời khỏi chỗ đứng.
Ngu Cốc Thu vỗ nhẹ lên mặt, tự giao cho mình một nhiệm vụ: làm một bữa ăn khuya trong khi vẫn bịt mắt.
Xét đến việc nấu nướng tiềm ẩn khá nhiều rủi ro, Ngu Cốc Thu quyết định cố gắng không đụng đến dao, cũng không chạm vào lửa. Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu có thể tận dụng làm sandwich, chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Thế nhưng chưa kịp đi được mấy bước, cô đã phát hiện ra mình tưởng tượng mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Dù đây là căn phòng cô quen thuộc nhất, cô lại hoàn toàn quên mất dưới chân có một cái thùng rác. Khi đi ngang qua, cô bị vấp mạnh một cái, ngã sõng soài ra đất.
Ngu Cốc Thu nằm bẹp trên sàn, chẳng biết nên nói gì. Nền nhà giữa đêm thật lạnh, may mà tối nay vừa lau dọn xong… Cô nghĩ ngợi linh tinh, theo phản xạ muốn đưa tay lên tháo miếng che mắt.
Tay đã đưa đến bên tai, tim cô bỗng thắt lại, rồi lại rụt tay về, nắm chặt thành nắm đấm, hít sâu một hơi, đập nhẹ lên chân, quyết tâm đứng dậy.
Từ đó trở đi, cô đi cực kỳ cẩn thận, lần mò men theo tường, qua tủ, giá treo đồ, tivi, rồi đến tủ lạnh… Khi cuối cùng chạm được vào cửa bếp, Ngu Cốc Thu thở phào một hơi thật dài.
May mà suốt đoạn đường chẳng có vật gì nhọn, nếu không thì bàn tay cô chắc đã chịu khổ rồi.
Cô mở tủ lạnh, luồng sáng lạnh lẽo từ bóng đèn bên trong xuyên qua lớp che mắt, khiến cô thấy hơi khó xử, nếu vậy thì hiệu quả mô phỏng chẳng còn đúng nữa. Có lẽ phải đổi sang một loại bịt mắt kín hơn mới được.
Ngu Cốc Thu khẽ nhắm mắt lại, dựa vào ký ức mà lần mò trong tủ lạnh tìm lát phô mai, rau xà lách, dưa leo và sốt mayonnaise. Bánh mì cô nhớ là để ở tầng thứ hai… Chỉ là những việc vốn chẳng mất đến nửa phút, vậy mà lần này kéo dài tới bảy tám phút.
Cô đặt tất cả lên bàn đảo, rồi bỗng khựng lại, bối rối.
Rau xà lách phải cắt, dưa leo phải cắt, bánh mì cuối cùng cũng phải cắt, đến cả món sandwich đơn giản nhất cũng không thể thoát khỏi việc dùng dao.
Chẳng lẽ phải bỏ cuộc ở đây sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!