Chương 17: Đèn xanh đèn đỏ

Nếu hỏi Ngu Cốc Thu lúc này vui đến mức nào, thì câu trả lời của cô là: vui như khi uống một ly Americano đá mà cảm giác ngọt như trà sữa full đường vậy.

"Bạn bè"…

Hai chữ ấy, e rằng chẳng có gì khiến cô thấy mãn nguyện hơn việc nghe nó thốt ra từ miệng Thang Tuấn Niên. Dù cuối cùng anh có thực sự coi cô là bạn hay không, thì chỉ riêng chuyện đó thôi, với cô đã là phần thưởng lớn rồi.

Ngay cả khi nhân viên cửa hàng tỏ vẻ áy náy vì sản phẩm tạm thời hết hàng, điều đó cũng chẳng khiến Ngu Cốc Thu thất vọng. Ngược lại, cô hiếm khi thấy mình sảng khoái như thế, coo thầm nghĩ mắt nhìn của mình quả thật rất tốt, vừa chọn đã trúng ngay mẫu đang "hot".

Cô bước ra khỏi cửa hàng tinh dầu thơm với tâm trạng lâng lâng. Hương từ miếng thử vẫn vương nơi đầu ngón tay cô, và cũng phảng phất trên đầu ngón tay anh, từ chỗ bàn tay anh khẽ đặt lên vai cô, mùi hương mơ hồ lan ra.

Cô cười ngốc nghếch, không hề tiết chế. Nếu Thang Tuấn Niên có thể nhìn thấy, chắc anh sẽ lộ ra cái vẻ "cạn lời" quen thuộc ấy.

"Trạm kế tiếp đi đâu đây? Còn nhiều thời gian lắm mà." Giọng Ngu Cốc Thu khi nghiêng đầu hỏi anh cũng mang theo nụ cười không nén nổi. "Tôi đi dạo của tôi rồi, giờ đến lượt anh đó. Anh có chỗ nào muốn ghé không?"

"Chẳng phải cô chưa mua được sao? Không cần qua cửa hàng tinh dầu khác à?"

"Không cần đâu, tôi chỉ thích đúng mùi đó thôi. Lần sau có hàng lại mua cũng được."

Cô vẫn vui vẻ như cũ, "Vả lại, suốt buổi toàn anh đi cùng tôi, tôi cũng thấy ngại lắm."

"Không sao, mà thật ra cũng đâu tính là tôi đi cùng cô… Cô dắt tôi theo mới đúng, chắc còn phiền hơn cho cô nữa."

"Anh đừng quên lúc nãy anh còn giúp tôi chọn mùi hương đấy nhé!"

Anh khựng lại một chút: "Được rồi, vậy tôi cũng thấy vui vì giúp được."

"Cho nên! Tôi cũng có thể giúp anh chọn gì đó mà, như vậy mới đúng là bạn bè cùng đi dạo trung tâm thương mại chứ!"

Ngu Cốc Thu cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn bè", chẳng buồn quan tâm đến lời biện bạch của anh khi nãy.

Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam mới mở, cô chậm rãi dừng bước,

rồi quay đầu lại nói với người phía sau: "À phải rồi, bình thường anh mua quần áo kiểu gì thế?"

Trong ấn tượng của cô, quần áo của anh toàn màu đen, kiểu dáng giản dị đến mức không có lấy một chi tiết cầu kỳ nào.

"Mua quần áo à?" Anh vô thức nhíu mày, sắc mặt thoáng chút bất an. "Quần áo tôi mặc bình thường… trông có kỳ lắm không?"

"Không không, tôi chỉ là trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện này thôi… Mua quần áo mà không nhìn thấy chẳng phải rất bất tiện sao?"

"Cũng tạm ổn, tôi toàn mua online ở Uniqlo hoặc Muji, kiểu dáng không sai lệch, kích cỡ cũng rất chuẩn. Cứ theo phân loại mà chọn mấy món được đánh giá cao là được rồi."

Lúc này, Ngu Cốc Thu bỗng nảy ra một ý, giọng nói cũng phấn chấn hẳn lên.

"Vậy hôm nay chúng ta cùng chọn quần áo đi! Tôi muốn chọn cho anh vài bộ có hoa văn một chút."

Lông mày Thang Tuấn Niên càng nhíu sâu hơn: "Không cần, tôi không cần đâu."

"Thật sao? Chẳng lẽ anh không muốn mặc mấy bộ khác ngoài màu đen à?"

"Màu đen là đủ rồi."

"Sao mà đủ được, anh có dáng người đẹp như vậy, để những bộ quần áo xinh xắn nằm im không mặc thì uổng lắm."

"Cái gì mà dáng người đẹp chứ…" Anh mím môi, "Dù sao thì tôi mặc gì cũng không nhìn thấy, chẳng có lý do gì để bận tâm."

"Nhưng người khác nhìn thấy mà."

"Cô chẳng phải vừa nói là không quan tâm người khác sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!