Chương 16: Bạn bè

Ngày hôm sau Ngu Cốc Thu được nghỉ luân phiên. Cô dậy khá sớm, gửi tin nhắn cho Thang Tuấn Niên, nói muốn trả lại chiếc ô cho anh.

Cơn sốt của anh đã lui, nhưng theo quy định của tiệm thì để phòng ngừa, anh vẫn chưa thể đi làm. Vì vậy, Ngu Cốc Thu hẹn sẽ đến nhà anh vào buổi trưa để trả ô. Tuy nhiên, Thang Tuấn Niên tỏ ý phản đối, nói chỉ cần gọi người giao nhanh là được rồi.

Ngu Cốc Thu dần dần đã rút ra được một bộ bí kíp đối phó với Thang Tuấn Niên: ngoài mặt thì thuận theo, nhưng xoay lưng một cái là cô xách ô chạy thẳng đến khu Tử Kinh Hoa Viên.

Thế mà khi đi ngang qua con hẻm hẹp phải băng qua đó, cô lại bất ngờ trông thấy Thang Tuấn Niên.

Anh đang dắt Phi Phi ngồi trước cửa tiệm bún gạo mà hai người từng ăn lần trước. Bún vẫn chưa mang ra, anh như lần ấy, ngồi đó buồn chán, đeo một cặp tai nghe có dây.

Không giống lần trước lén nhìn từ xa, lần này Ngu Cốc Thu kéo ghế đối diện ra, "rầm" một tiếng ngồi xuống.

Âm thanh ấy làm Thang Tuấn Niên giật mình, giống hệt một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, khẽ run lên rồi ngơ ngác quay mặt về phía cô.

Ngu Cốc Thu mỉm cười chào: "Buổi trưa vui vẻ, anh ăn trưa ở đây à?"

Thang Tuấn Niên tháo một bên tai nghe xuống, nghe ra giọng cô, vẻ cảnh giác trong mắt dần tan đi, nhưng rồi lại chậm rãi nhíu mày.

"Không phải tôi bảo cô gửi giao nhanh qua sao?"

"Gửi giao nhanh mất hai mươi lăm tệ, đi tàu điện ngầm chỉ hết ba tệ, tiết kiệm được hai mươi hai tệ, vừa đủ gọi một bữa bún gạo đó chứ."

Ngu Cốc Thu nghiêng đầu gọi nhân viên phục vụ, cậu nhân viên có vẻ thấy cô quen mắt. Cô vội vàng gọi món xong, nhanh chóng đuổi cậu ta đi trước khi cậu nhớ ra rằng lần trước cô từng lén theo dõi người ta.

Thang Tuấn Niên mím môi, nói: "Tiền giao nhanh tôi trả là được rồi."

"Nhưng tôi đã đến rồi mà… Vậy hay là bữa bún này anh mời tôi đi?"

"Cô chắc là muốn ăn ở đây thật sao?"

"Nếu anh không thấy tôi làm phiền anh."

"Thế thì tôi thấy phiền thật."

Nghe câu ấy, Ngu Cốc Thu lại không còn thấy nó có chút sức sát thương nào như trước nữa.

Cô chống hai tay lên cằm, giọng nhàn nhạt như gió thoảng mây bay: "Được thôi, vậy thì anh chỉ có thể chịu đựng một chút vậy."

Nói xong, cô khẽ cười, trông thấy Thang Tuấn Niên bị nghẹn lời ngay tại chỗ.

"Không phải tôi chiếm anh hời đâu." Lời tiếp theo của Ngu Cốc Thu khiến anh hoàn toàn câm nín, "Anh mời tôi ăn bún gạo bữa này, vậy tôi mời anh đi xem phim, được không?"

Vẻ mặt Thang Tuấn Niên thoáng trở nên kỳ lạ: "Xem phim? Tôi á?"

Ngu Cốc Thu thì khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy!"

"Cô đang đùa tôi hả?"

"Dĩ nhiên là không rồi. Chúng ta còn từng cùng nhau xem pháo hoa cơ mà, sao lại không thể xem phim chứ? Hơn nữa bây giờ còn có loại phim "không rào cản" đó, toàn bộ đều có phần thuyết minh bằng giọng nói mà."

"Cô… ngay cả chuyện này cũng biết à…" Anh khẽ lắc đầu. "Nhưng loại phim không rào cản đó hầu như chỉ chiếu trong những suất đặc biệt, rạp bình thường không có đâu."

"Cái đó tôi cũng biết." Ngu Cốc Thu nghiêm túc nói, "Nhưng tôi có thể làm cho anh một phiên bản "phim không rào cản độc quyền của Thang Tuấn Niên"!"

"…Ý cô là gì?"

Ngu Cốc Thu vỗ ngực đáp: "Là tôi nè, tôi sẽ làm người thuyết minh cho anh nghe."

Cô lấy điện thoại ra, đọc từng cái tên phim đang chiếu ngoài rạp cho anh nghe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!