Trên thế gian này, có phải còn tồn tại một người khác cũng tên là Cốc Thu hay không?
Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Ngu Cốc Thu sau khi đọc xong bức thư ấy.
Cô đọc đến đoạn đó thì không thể tiếp tục được nữa. Nếu bản thân là một trí tuệ nhân tạo đang thịnh hành hiện nay, hẳn đã lập tức lóe lên dòng cảnh báo "mã lỗi hệ thống", không thể tuân theo mệnh lệnh đọc thư mà Lâm Thục Tú giao cho.
May mắn thay, Lâm Thục Tú đã sớm thiếp đi trong lúc cô đọc thư, sẽ không trách cứ cơn hoảng loạn của cô lúc này.
Cô đặt lá thư xuống, mang theo câu nói "Đó là tên của cậu ấy" mà rời đi. Nó quấn lấy cô chặt chẽ hơn cả cái bóng dưới chân, ít nhất bóng còn biết tan biến khi hoàng hôn buông xuống, nhưng câu nói ấy thì không. Vào những đêm trăng bị mây che khuất, uy lực của nó còn mạnh mẽ hơn cả ban ngày, siết chặt lấy thần kinh của Ngu Cốc Thu, khiến cô liên tục tự hỏi: Đây là thật sao? Hay là mình đã hiểu sai ở chỗ nào đó?
Cô khát khao được gặp Thang Tuấn Niên, muốn trực tiếp hỏi anh: "Người con gái mà anh từng nói có chút cảm tình là ai? Tên cô ấy là gì? Chẳng lẽ thật sự là Ngu Cốc Thu sao?"
Trong đầu cô lập tức tua lại đêm sinh nhật hai mươi tám tuổi, đêm ấy cô đã lang thang khắp thành phố, chỉ để tìm ra câu trả lời, trong lòng tràn đầy khát vọng không thể kìm nén.
Ngu Cốc Thu vứt bỏ hết quyết tâm "không liên lạc với Thang Tuấn Niên nữa" mà cô đã tự thuyết phục mình vào hôm qua, nhảy xuống xe buýt, chạy đến một trạm khác.
Cô lên chiếc xe hướng về Hội người mù Thanh Thân.
Bây giờ quan hệ giữa họ… cô không tiện đường đột tới thẳng nhà anh nữa. Không có lý do chính đáng rất dễ bị từ chối ngay từ cửa, nhưng tiệm massage thì không thể ngăn cô được. Giờ này Thang Tuấn Niên rất có khả năng đang làm việc ở đó, đến lúc ấy cô chỉ cần lấy cớ đi massage là có thể tìm được cơ hội nói chuyện với anh, chắc không khó.
Ngu Cốc Thu tính toán mọi việc đâu vào đấy, nhưng sự đời lại chẳng diễn ra như cô mong muốn. Cô đến tiệm, gọi dịch vụ xong, trước khi vào phòng lại lấy cớ đi vệ sinh rồi lượn quanh hành lang. Cô đi qua vài nhân viên đang nghỉ hoặc chuẩn bị vào phòng, nhưng không một ai là người cô tìm.
Một giờ đồng hồ massage trôi qua trong sự dày vò kéo dài. Khi kết thúc, Ngu Cốc Thu lại dùng chiêu cũ: giả vờ chờ xe, ngồi trong đại sảnh, kiên nhẫn ngồi chờ thỏ sa lưới.
Lần này cô đã kiên trì được nửa tiếng, lễ tân ở quầy liên tục liếc nhìn về phía cô, Ngu Cốc Thu chợt thấy mình thật ngốc, sao lại ngồi chờ ngu như vậy chứ, rõ ràng là có thể dò hỏi được mà!
Cô bắt lấy ánh mắt của lễ tân, bình tĩnh bước lên bắt chuyện: "Chào cô, kỹ thuật viên số mười bảy bây giờ đang có khách à? Tôi có một người bạn nam, lát nữa cũng muốn qua massage. Lần trước anh ấy từng đến, cảm thấy số mười bảy làm khá tốt."
Lễ tân bừng tỉnh, song lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Không khéo rồi, số mười bảy hôm nay xin nghỉ ốm rồi. Chị có muốn đổi sang kỹ thuật viên khác không? Tay nghề cũng không tệ đâu ạ."
"Xin nghỉ ốm à?" Ngu Cốc Thu vội vàng hỏi dồn, "Bị bệnh gì vậy?"
Lễ tân cảm thấy giọng điệu của cô hơi lạ, nhưng vẫn trả lời: "Là bị cảm cúm, bọn tôi có quy định không để truyền bệnh cho khách mà."
"À à, ra vậy." Ngu Cốc Thu khẽ lắc điện thoại trong tay: "Vậy tôi nhắn lại cho bạn tôi một tiếng."
Cô cúi đầu giả vờ gửi tin nhắn, rồi nhanh chân rời khỏi tiệm, không do dự thêm giây nào, lập tức bắt chuyến tàu điện ngầm hướng về Tử Kinh Hoa Viên.
Không chắc Thang Tuấn Niên có chịu uống thuốc hay ăn uống tử tế không, nên khi cô đứng trước cửa nhà anh, hai tay đã chất đầy "đồ viện trợ": một túi dưa hấu, một túi thuốc, một bát cháo trắng với vài món dưa nhỏ, và… hai chiếc bao giày.
Lần này cô đi rất cẩn thận, đèn hành lang vẫn hỏng, cô bật đèn pin soi từng bậc cầu thang mà bước lên, may thay không gặp phải tình huống nguy hiểm nào nữa.
Ngu Cốc Thu cố gắng rảnh một tay để gõ cửa. Cô gõ rất kiên nhẫn, cuối cùng bên trong cũng có phản ứng, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Xin hỏi ai đó?"
"Là tôi."
Bên trong im lặng một lúc.
"Có chuyện gì sao?" Giọng anh so với khi nãy càng thêm lạnh nhạt.
Ngu Cốc Thu lại chẳng hề để ý đến sự lạnh nhạt ấy: "Hôm nay tôi đi massage, tình cờ nghe nói anh bị bệnh nên qua xem thử. Dù gì đồ cũng đã mang đến tận tay rồi, nhưng chúng ta vẫn là bạn, phải không?"
"Không, chỉ là xã giao gật đầu mà thôi." Ngay sau đó anh liền hạ lệnh tiễn khách: "Không nặng lắm, nhưng tôi sẽ không mời cô vào, có thể sẽ lây cho cô đấy."
"Không cần lo bị lây đâu, tôi có đeo khẩu trang mà."
"… Nhưng vẫn có khả năng."
"Vậy thì lễ qua lễ lại, đợi anh khỏi bệnh rồi đến thăm tôi nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!