Chương 14: Mùa thu lúa chín vàng

Thang Tuấn Niên đưa cô đến một bệnh viện nhỏ gần nhà anh. Đêm khuya, trong phòng cấp cứu chẳng có mấy người. Ngu Cốc Thu xử lý xong vết thương, lại được tiêm một mũi phòng uốn ván, phòng khi có gì bất trắc, bác sĩ còn kê thêm thuốc kháng sinh và thuốc tiêu viêm.

Trong lúc đó, cô tiện tay đặt một đôi dép qua ứng dụng giao hàng, cuối cùng cũng có thể tự mình bước đi mà không cần ai đỡ nữa. Nếu không, cô sợ Thang Tuấn Niên lại mất công cõng cô về, mà như vậy thì anh về nhà cũng thật gian nan.

Vì thế, sau khi rời khỏi bệnh viện, Ngu Cốc Thu nhất quyết nói rằng mình có thể tự gọi xe về. Dù sao nhà cô ở tầng trệt, không cần leo cầu thang, không đến mức phải làm phiền anh thêm. Lần này Thang Tuấn Niên không phản đối, chỉ gật đầu bảo sẽ ở lại chờ cùng cô cho đến khi xe tới, dứt khoát và gọn gàng.

Xe còn cách năm phút. Ngu Cốc Thu bỗng nhớ đến kẻ gây ra mọi chuyện đêm nay, trong lòng dâng lên nỗi bất an.

"Cái đinh thép đó… tôi nghi là do người lần trước muốn anh dọn đi làm. Cô ta ở tầng dưới anh đúng không? Tốt nhất anh nên báo cảnh sát, nếu không sẽ còn nguy hiểm nữa."

Thang Tuấn Niên khẽ đáp: "Chuyện này tôi sẽ tự lo."

"Tôi có thể làm nhân chứng…"

"Không cần."

Ngu Cốc Thu sững lại, rồi im lặng không nói thêm.

Có lẽ không phải ảo giác… thái độ của Thang Tuấn Niên đột nhiên thay đổi hẳn.

Từ lúc anh cõng cô, cho đến khi vào bệnh viện, suốt quãng đường hai người chẳng nói nhiều. Nhưng cô không đoán ra nguyên nhân là gì.

Ngu Cốc Thu âm thầm suy nghĩ, cảm thấy bầu không khí lúc này thật nặng nề, nên cũng không tiện mở lời, chỉ cúi đầu lướt điện thoại, dõi theo biểu tượng chiếc xe trên màn hình từng chút một di chuyển, cho đến khi nó dừng lại trước mặt hai người trong sự im lặng.

"Xe đến rồi."

Cô nói với Thang Tuấn Niên, anh gật đầu: "Trên đường nhớ cẩn thận, đến nhà thì nhắn tôi một tiếng."

"Ừ." Ngu Cốc Thu kéo cửa xe, quay lại vẫy tay với anh: "Tạm biệt."

Xe chạy được một đoạn, cô ngoảnh đầu nhìn qua ô cửa kính sau. Thang Tuấn Niên vẫn đứng nguyên ở đó, tiễn cô bằng ánh mắt.

Chỉ là… anh nhìn sai hướng rồi.

Về đến nhà, Ngu Cốc Thu trước tiên xin nghỉ với viện trưởng, rồi nhắn tin báo bình an cho Thang Tuấn Niên. Anh chỉ đáp một tiếng "Ừ, tốt" rồi không nhắn thêm gì nữa.

Cô do dự không biết có nên nhắc anh rằng đề kiểm tra của anh tối nay vẫn chưa gửi. Nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định chờ. Dù sao lần trước anh cũng không quên, chỉ là gửi muộn hơn một chút.

Cô mệt mỏi nằm xuống giường, gan bàn chân vẫn còn nhức nhối, cơn đau và cơn buồn ngủ kéo qua kéo lại, khiến cô dần thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ngu Cốc Thu chợt bừng tỉnh. Đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, ngoài cửa sổ trời cũng vừa hửng.

Cô lập tức xem điện thoại, ngoài tin nhắn viện trưởng chấp thuận nghỉ phép, chẳng có gì mới.

Xem ra anh thật sự quên rồi… Cô ngần ngừ một lúc, rồi chủ động gửi tin nhắn cho Thang Tuấn Niên.

"Chào buổi sáng."

"Tối qua anh quên đề kiểm tra rồi đó! Như vậy có tính là tôi được điểm không?"

Cô cầm điện thoại, vừa đợi vừa đi đánh răng rửa mặt, lấy bánh bao trong tủ lạnh đem hấp, hâm nóng sữa, chậm rãi ăn sáng. Quy trình lặp đi lặp lại hằng ngày hôm nay lại trở nên dài lê thê.

Bàn chân đau khiến cô chẳng làm nổi việc gì khác, đành ngồi thụp xuống sofa xem phim.

Xem xong một bộ, khung thông báo tin nhắn bật lên. Ngu Cốc Thu lập tức thoát khỏi phim, mở WeChat.

Một phiếu giảm giá cà phê Luckin sáu mươi phần trăm hiện ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!