Chương 13: Đoán pháo hoa

Có lẽ là vì cô nói quá nhỏ nên Thang Tuấn Niên thật sự không nghe rõ, cũng có lẽ là anh nghe rõ rồi nhưng cố tình giả vờ không hiểu. Tóm lại, với câu nói hơi vượt quá giới hạn ấy của cô, phản ứng mà Thang Tuấn Niên đưa ra là—

"Cô nói gì cơ?"

Ngu Cốc Thu cắn nhẹ môi.

Rất nhanh, cô giả vờ như không có gì xảy ra, nói: "Tôi nói là tôi gắp cho anh con tôm."

Đũa của Thang Tuấn Niên khẽ chạm vào thành bát, anh gật đầu: "Cảm ơn."

Anh ăn rất nho nhã, dù chậm rãi nhưng ăn sạch sẽ. Nếu không nhìn vào đôi mắt của anh, thật khó mà tưởng tượng được người này từng bị mù.

Ngu Cốc Thu nhìn anh ăn hết sạch một bát cơm, cảm thấy được nể mặt nên hỏi anh có muốn thêm không. Anh khẽ lắc đầu, và còn nhất quyết phải rửa sạch bát đũa trước khi rời đi.

Cô thuận theo anh, nhân lúc Thang Tuấn Niên đang rửa bát liền vào phòng ôm ra một thứ gì đó đặt lên ban công.

Đợi đến khi anh rửa xong và gọi tên cô, Ngu Cốc Thu lại không trả lời.

Thay vào đó, từ phía ban công sát bếp vang lên một tiếng "đoàng" giữa không trung.

Đoàng đoàng— lại thêm hai tiếng nữa, hình như có thứ gì đó đang liên tiếp nổ tung trên bầu trời.

Thang Tuấn Niên còn chưa kịp phản ứng, Ngu Cốc Thu đã đẩy nhẹ lưng anh ra đứng bên mép ban công.

"Đây là bài kiểm tra hôm nay tôi ra cho anh." Cô ngẩng mặt nhìn lên trời, "Khó khăn lắm mới mời được anh tới, nên hôm nay khỏi phải dùng điện thoại thu âm lại nữa. Chắc dễ đoán lắm nhỉ?"

"Đây là…"

Anh đứng sóng vai với cô, cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

"Pháo hoa sao?"

"Có phải hơi dễ quá không?" Ngu Cốc Thu cười, "Hay là anh thử đoán xem loạt pháo tiếp theo có màu gì, đoán đúng thì coi như qua cửa nhé."

Nghe vậy, Thang Tuấn Niên bật cười khẽ: "Như vậy chẳng phải là cô đang bắt nạt tôi không nhìn thấy sao?"

Câu nói đùa của anh khiến Ngu Cốc Thu khẽ sững lại.

Cảm giác hụt hẫng vì vừa rồi không được anh đáp lời thoáng chốc tan biến, anh vậy mà lại có thể lấy chuyện ấy ra đùa với cô.

Ngu Cốc Thu thuận thế nói tiếp: "Phải đấy, tôi đang bắt nạt anh không nhìn thấy đó!"

Trong lúc hai người trò chuyện, một chùm pháo hoa rơi xuống, chùm kế tiếp đã sắp bắn lên.

Ngu Cốc Thu vội vàng lắc tay áo anh: "Mau mau, sắp bắn rồi—"

"Màu đỏ à?"

Ánh sáng vàng kim hắt lên khuôn mặt Thang Tuấn Niên, anh đầy vẻ tò mò hỏi: "Là màu đỏ sao?"

Ánh mắt Ngu Cốc Thu sớm đã rời khỏi bầu trời, dừng lại nơi gò má nghiêng của anh. Ngẩn người giây lát, cô mới nhớ trả lời: "Không đúng, đoán sai rồi."

"Đáng tiếc thật."

"Vậy tôi không bắt nạt anh nữa, cho anh thêm một cơ hội nhé."

"Tôi không nói tiếc vì chuyện đó." Thang Tuấn Niên vẫn ngẩng đầu, khẽ nói: "Pháo hoa màu đỏ… chắc là đẹp lắm nhỉ."

Câu cảm thán nhẹ ấy khiến tim Ngu Cốc Thu nhói lên một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!