Chương 12: Lấy thân làm gương

"Đồ ăn giao tới rồi!"

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Ngu Cốc Thu vội chạy ra mở cửa, mang món lẩu cay tiết vịt được giao tới vào bếp, rồi múc ra bát khác.

Chỉ đi ra đi vào một chuyến, tim cô vẫn đập nhanh, nhưng giờ đó chỉ là nhịp tim tăng do vận động, hoàn toàn không liên quan gì đến Thang Tuấn Niên nữa.

Còn về phần Thang Tuấn Niên, anh chỉ vội vàng nói một câu xin lỗi, sau đó cúi đầu đi tìm vòi nước, chẳng chút bối rối, mà cũng chẳng nhìn thấy sự bối rối của cô.

Ngu Cốc Thu vốn định lại gần hướng dẫn anh, nhưng lại sợ hai người vô tình chạm tay lần nữa, nên chỉ dùng giọng nói để chỉ vị trí, đồng thời chăm chú quan sát động tác của anh.

Trong ánh nhìn ấy, cô nhìn kỹ được bàn tay của Thang Tuấn Niên.

Trong ký ức, anh có một đôi tay đẹp như khuôn mặt vậy, đôi tay ấy hợp với đồng hồ danh tiếng, ngọc trai, nhẫn bạc, chỉ những thứ tao nhã như thế mới xứng đi cùng.

Nhưng bàn tay hiện lên trong tầm mắt cô lúc này, từ gốc bàn tay, đầu ngón, đến kẽ ngón cái, có mấy chỗ chai sạn rõ ràng, còn những chỗ mờ hơn thì càng nhiều.

Đó là dấu vết bị số phận mài giũa qua năm tháng.

Không chỉ thế, còn có vài vết sẹo không biết là do đâu mà có, có cái giống vết dao, có cái như vết bỏng.

Mãi đến khi Thang Tuấn Niên hỏi cô có cần anh giúp cắt măng tây không, cô mới chợt nhận ra điều gì đó, bèn hỏi: "Vết thương trên tay anh… là do nấu ăn để lại à?"

Thang Tuấn Niên hơi sững người, rồi nghĩ ngợi một chút mới nói: "Không chỉ do nấu ăn."

"Vậy còn là do gì nữa?"

"Quên rồi."

"…"

"Không có gì đâu." Anh mỉm cười, "Tay tôi chính là cây gậy dò đường thứ hai, dùng nhiều thì va chạm, trầy xước là chuyện bình thường. Nhưng giờ tôi ít khi bị thương rồi."

Ngu Cốc Thu khẽ chau mày, nhưng không nói "để tôi làm" nữa. Cô xoay chuôi dao về phía Thang Tuấn Niên, rồi cùng với tấm thớt đẩy qua.

Cô muốn tôn trọng những vết thương đã lưu lại trên tay anh, dấu vết của quãng đời anh chống chọi cùng cuộc sống.

Thang Tuấn Niên chạm vào chuôi dao, trước hết dò phần sống dao, rồi dùng tay kia lướt nhẹ để ước lượng chiều dài tổng thể. Sau đó anh nhấc dao lên, cảm nhận trọng lượng, rồi đặt mũi dao xuống, theo từng khớp măng tây mà cắt xuống, chuẩn xác không sai một ly.

Mỗi lần anh cắt, Ngu Cốc Thu lại không kìm được mà nín thở một lần, chỉ sợ dao lệch một chút thôi là sẽ chém trúng tay.

Dù cô tin tưởng anh, nhưng vẫn không sao ngăn được nỗi lo.

Vừa cắt, Thang Tuấn Niên vừa đột nhiên hỏi: "Giờ cô đang nhìn tôi phải không?"

Ngu Cốc Thu lập tức thu ánh nhìn lại, cứng miệng nói: "Không có mà."

"Tôi không nghe thấy tiếng cô."

"À…" Cô quay đầu mở tủ bếp, "Tôi chỉ đang nghĩ xem nên dùng cái bát nào thôi."

"Đừng lo cho tôi." Anh nhấn mạnh.

"Không phải tôi lo cho anh đâu, chỉ là anh giành hết việc làm rồi, tôi chẳng còn gì để làm nữa." Ngu Cốc Thu thở dài. "Thật đó, anh cắt xong chỗ này thì đi ngồi nghỉ đi, tôi xào tôm một lát là có thể ăn cơm rồi."

Lần này Thang Tuấn Niên không còn cố chấp nữa, chỉ khẽ gật đầu, rất nhanh đã cắt xong măng tây rồi đặt dao xuống.

Khi rời khỏi bếp, anh thậm chí không cần cô đỡ nữa, nói rằng lúc nãy đi một vòng, trong đầu anh đã có sơ đồ đại khái của căn phòng rồi.

Ngu Cốc Thu tò mò rướn cổ nhìn, quả thật thấy anh vừa dò vừa bước ra ngoài mà chẳng vấp vào đâu, rồi yên tĩnh ngồi xuống ghế sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!