Nghe thấy Thang Tuấn Niên tự mình thừa nhận, Ngu Cốc Thu lập tức nghẹn thở trong một khoảnh khắc.
Cảm xúc trong giây phút ấy thật khó diễn tả, giống như chiếc tivi thời thơ ấu, khi tín hiệu không tốt bị nhiễu loạn tứ phía: kinh ngạc, tò mò, suy đoán… rồi "rắc" một tiếng, đầu óc cô lập tức như màn hình bị nhiễu sóng.
Khi anh vẫn còn nhìn thấy được… tiểu học, trung học đều còn nhỏ tuổi, lên đại học thì thời gian lại quá ngắn, Thang Tuấn Niên vốn không phải kiểu người dễ phải lòng ai ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vậy thì, khả năng lớn nhất là vào thời cấp ba.
Là bạn cùng lớp sao? Là người mà cô cũng quen biết ư?
Dù chưa đến mức thích, nhưng chỉ riêng việc vào thời điểm ấy, Thang Tuấn Niên từng có người khiến anh quan tâm, điều đó thôi cũng đủ khiến cô thấy ghen tị rồi.
Nếu người đó là ai đó mà cô chưa từng gặp, có lẽ cô chỉ thấy ngưỡng mộ. Nhưng một khi phát hiện đó lại là người từng ngày kề cận, cô liền bắt đầu đứng ngồi không yên.
Câu hỏi ấy bắt đầu cháy bỏng trong lòng, Ngu Cốc Thu không nhịn được hỏi dồn: "Là người thế nào vậy?"
Nhưng cô chưa kịp nghe câu trả lời của Thang Tuấn Niên, cảnh sát đã đến.
Họ làm việc theo quy trình, hỏi kỹ lại tình huống lúc sự việc xảy ra, nói rằng hiện tại không phát hiện người khả nghi nào quanh khu chung cư và hành lang, đồng thời bảo Ngu Cốc Thu nên báo lại tình hình cho nền tảng đặt đồ ăn xem người giao có vấn đề gì không.
Lúc này, cô mới mở ứng dụng ra, nhớ lại khi đó mình mải nói chuyện điện thoại và chơi cờ tỷ phú với Thang Tuấn Niên, đến nỗi bỏ lỡ ba tin nhắn.
Cô chạm vào chấm đỏ chưa đọc ——
[Xin chào, tôi là người khiếm thính nên bất tiện khi gọi điện, đồ ăn của cô đã tới rồi, lớp kem sữa dễ tan lắm, mong cô nhận sớm nhé!]
[Cô không mở cửa, tôi để trước cửa nha, chúc cô ăn ngon miệng!]
[Hình ảnh]
Trên hồ sơ xác nhận người giao hàng có biểu tượng "hiệp sĩ khiếm thính".
Lúc này Ngu Cốc Thu mới cẩn thận nhớ lại cảnh cô thấy qua lỗ mắt mèo, bỗng chốc cô chợt hiểu ra, có lẽ khi đó anh ta đang gửi tin nhắn cho cô, bởi vì anh ta không thể nói chuyện.
Cô lập tức nói cho cảnh sát biết tình tiết quan trọng này, cuối cùng chuyện được kết luận là một phen hiểu lầm.
Điện thoại vẫn còn nối máy, Thang Tuấn Niên nghe rõ toàn bộ diễn biến bên này. Ngu Cốc Thu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, làm phiền anh đến khuya thế này, kết quả lại chỉ là một trận hốt hoảng."
"Miễn là cuối cùng an toàn là được."
"Ừ…" Cô cười khổ. "Vừa rồi tôi thần kinh quá."
"Cô sống một mình, giữ cảnh giác như vậy là đúng."
"Nếu tôi chịu nghĩ thêm một chút thì đã tốt rồi…"
Bình thường cô vẫn tự nấu ăn, rất ít khi đặt đồ ngoài, trước giờ cũng chưa từng gặp người giao hàng khiếm thính, nên theo bản năng không có khái niệm này.
Nhưng thật ra, trong cuộc sống, những người mang khuyết tật ấy vẫn luôn ở quanh ta, chỉ là họ thường im lặng, là nhóm người không được chú ý, không được nghĩ đến.
Trước khi gặp lại Thang Tuấn Niên, cô chưa bao giờ để ý xem đèn giao thông có phát ra âm thanh khi chuyển tín hiệu hay không, cũng không chú ý đến lối đi cho người mù bị chiếm dụng. Hoặc giả dù có nhận ra, cô cũng chẳng tốn sức dời đi, bởi thật ra cô hầu như chưa bao giờ thấy ai sử dụng lối đi ấy, nó đã trở thành một bãi đỗ xe theo nghĩa khác, và điều đó dường như đã thành chuyện mà ai cũng mặc nhiên chấp nhận.
Cô chỉ làm được một việc nhỏ, không chủ động đi vào lối đó. Nhưng cũng chẳng phải vì nghĩ cho người mù, chỉ đơn giản là cảm thấy đi trên đó đau chân.
Sống trong thế giới nơi phần lớn là "người bình thường", bản thân cô – với ý nghĩa nào đó, cũng là một "người bình thường", và vẫn thụ hưởng những tiện lợi vốn dĩ thuộc về họ.
Nghĩ đến đây, lòng Ngu Cốc Thu bỗng nghẹn lại.
Người giao hàng khiếm thính kia lo lắng lớp kem sữa của cô sẽ tan mất, còn cô thì lại sợ anh ta mang ý đồ xấu, muốn làm hại mình.
Cô đã phụ tấm lòng tốt của người ta, lớp kem sữa sớm đã tan rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!