Chương 26: (Vô Đề)

"Ủy khuất gì ạ? Em không ủy khuất đâu, anh Dịch ngồi đi! Thật ra ngay từ đầu em đã cảm thấy không sao cả, em khóc là bởi vì em giải thích nhưng giáo viên không nghe, còn muốn mời phụ huynh, mà em lại không muốn làm phiền ba mẹ, chuyện đã đến nước này, qua rồi thì thôi, em cũng không cần lời xin lỗi của Đặng Uyển, chị ấy chỉ là một đứa trẻ bị dạy hư mà thôi." Đào Đào ngồi trở lại xích đu, đôi chân nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Dịch Tuần đi đến phía sau Đào Đào, cậu vừa đẩy xích đu cho cô bé vừa cười: "Em so với Đặng Uyển còn nhỏ hơn một tuổi đó, còn không biết xấu hổ nói Đặng Uyển là trẻ con, không phải em cũng là trẻ con sao?"

"Em là trẻ con, nhưng em không bị dạy hư nha, em mới không thèm so đo với chị ấy, tức giận nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe." Đào Đào quay đầu lại nhìn Dịch Tuần, cô bé cong môi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Phải rồi, Đào Đào rất ngoan, không cần so đo với đứa trẻ bị dạy hư kia."

"Hì hì, không nói chuyện này nữa, anh Dịch, anh biết vì sao em lại tên là Đào Đào không ạ?"

"Vì sao?"

"Bởi vì hạt đào em đeo trên cổ đó, lúc em được đưa vào cô nhi viện, mẹ viện trưởng nhìn thấy hạt đào này nên đặt tên cho em là Đào Đào, khi nhận em về nuôi vốn dĩ mẹ muốn gọi em là Nguyệt Nguyệt, là em muốn giữ lại cái tên Đào Đào này, anh Dịch, em vẫn luôn nhớ đến anh."

"Đào Đào, em biết không? Anh đã tìm em suốt 5 năm, anh từng đến các cô nhi viện ở thành phố Lăng, Hải Thành, Ngọc Thành, thành phố Thường, nhưng đều không tìm được tin tức của em."

"Em biết chứ! Em biết anh nhất định sẽ tìm em, cho nên em vẫn luôn đợi anh nha, anh xem đi, không phải em đang sống rất tốt sao?" Đào Đào nở nụ cười xán lạn.

"Đúng rồi, Đào Đào, em còn chưa nói cho anh biết, rốt cuộc năm đó em đã đi đâu? Vì sao anh lại không tìm được em?"

"Khi ấy em tỉnh lại trước, em ngồi bên cạnh anh rất lâu nhưng lại không dám lay người anh, em gọi mãi mà anh không tỉnh lại, sợ anh xảy ra chuyện nên em muốn tìm người cứu anh, chỉ là xung quanh không có ai cả, em đã đi rất xa mà vẫn không thấy có người."

"Sau đó em bị ngất ở bên đường, là một ông lão vào núi hái thuốc đã cứu em, khi em tỉnh lại đã là mấy ngày sau, em nghe nói bọn buôn người đó đã bị cảnh sát bắt, những đứa trẻ bị bắt cóc đều đã được cứu nên em không đi tìm anh nữa."

"Em ở nhà của ông lão thêm mấy ngày, sau đó con gái của ông ấy trở về một chuyến, ông lão đã lớn tuổi rồi, cũng không nuôi nổi một đứa trẻ, em liền đi theo con gái của ông lão, dì ấy lấy chồng ở thành phố Thường cho nên đem em đưa đến cô nhi viện ở đây, từ đó về sau em vẫn luôn ở cô nhi viện, mãi cho đến khi được mẹ nhận nuôi."

"Lúc được cứu về, anh phải nằm viện một tháng, khi tỉnh lại đã không thấy em đâu nữa, may là em không sao."

Dịch Tuần đẩy xích đu cho Đào Đào, tuy rằng xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cũng may em ấy không sao, Đào Đào đã trải qua 9 năm đầu đời đầy vất vả khổ cực, về sau cậu nhất định sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.

"Hì hì, điều này chứng tỏ ông trời cũng hy vọng em gặp được anh, bằng không sao mẹ lại mang em về nhà, vừa lúc nhà anh còn ở cạnh nhà em nữa chứ!"

"Em vui không?"

"Vui lắm ạ, đương nhiên phải vui rồi, nhưng mà anh Dịch thay đổi thật nhiều, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở trong sân đã bị dọa rồi, anh lạnh lùng như băng vậy, cảm giác giống như muốn ăn thịt người ấy."

Đào Đào nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp lại nhau, khi đó anh Dịch còn đẩy cô bé, nếu không phải Đào Đào đứng vững vàng thì có lẽ đã bị đẩy ngã rồi, anh tiểu Ngũ trong trí nhớ của cô bé không giống như vậy, anh ấy đã thay đổi rất nhiều!

"Lâu rồi không gặp, là do anh không nhận ra em, bằng không anh nhất định sẽ không đối xử với em như vậy." Dịch Tuần không muốn nói mình thay đổi là vì cô bé, miễn cho trong lòng em ấy tự trách, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua đi, về sau cuộc sống của bọn họ sẽ ngày càng tốt hơn.

"Em biết mà, ngay cả khi anh Dịch không nhận ra em thì sau đó anh vẫn đối xử với em rất tốt, anh còn dạy em học tiếng Anh lâu như vậy, tiếng Anh của em được như bây giờ ít nhiều gì đều nhờ anh dạy cả."

"Là do em thông minh."

"Cũng phải, em siêu lợi hại." Đào Đào đắc ý cười, được khích lệ thì ai mà chẳng vui vẻ!

"Ừm."

"Dịch Tuần, sao cậu lại tới đây? Đào Đào, cho em này, dưa hấu dì Phương vừa cắt đó, Dịch Tuần, cậu cũng ăn một chút đi?" Thích Mân bưng một đĩa dưa hấu tới đặt trên bàn đá.

Vốn dĩ Thích Mân cho rằng Dịch Tuần sẽ không được tự nhiên, ai ngờ lại thấy Dịch Tuần đem đĩa dưa hấu bưng lên, sau đó dùng nĩa xiên một miếng đưa tới bên miệng Đào Đào, so với người anh trai là cậu còn tri kỷ hơn, mà Đào Đào cũng rất tự nhiên cắn một miếng: "Cảm ơn anh Dịch, anh cũng ăn đi ạ."

Sau đó Dịch Tuần cũng ăn một miếng, Thích Mân ngồi xuống, cậu kinh ngạc nhìn hai người họ, cậu cứ có cảm giác hôm nay Dịch Tuần cùng Đào Đào hơi kỳ lạ, hình như so với trước đây thì hai người đã thân cận hơn nhiều, sắc mặt Dịch Tuần cũng rất tốt.

"Dịch Tuần, hôm nay cậu có xin nghỉ cho tớ không?" Thích Mân gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, chắc là bởi vì Dịch Tuần cùng Đào Đào ở chung lâu rồi nên mới có thể quen thuộc như vậy!

"Có." Dịch Tuần tiếp tục đút cho Đào Đào.

Đào Đào ăn, Dịch Tuần đút, bầu không khí rất hài hòa, Thích Mân chợt có cảm giác mình là người thừa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!