Có những bí mật, dù trong lòng biết rõ nhưng lại không thể nói ra.
"Ta nói ta là con của Hoàng đế Bắc Yến và Trưởng công chúa."
Tư Tuân rất mong đợi biểu cảm của ta, nhưng ta vẫn luôn rất bình tĩnh.
Hắn ta chỉ có thể thở dài bất lực nói: "Ngươi rất thông minh."
"Hắn mắc bệnh gì?"
"Thi thể nhiễm độc."
Một ngụm m.á. u tươi trào lên cổ họng, vị tanh ngọt lan ra trong miệng.
Loại độc này thấm vào xương tủy con người, không lâu sau sẽ chết, sau khi c.h.ế. t mặt mũi đen kịt như than, ngay cả xương cũng đen.
Ban đầu, loại độc này truyền ra từ trong cung Bắc Yến.
"Đừng nhìn ta như vậy." Tư Tuân vung tay.
"Ta hận không thể g.i.ế. c ngươi."
"Người hạ độc là phụ thân ngươi đấy, ta chỉ cho ông ta thuốc mà thôi." Tư Tuân nhún vai: "Ông ta cũng có thể chọn Lý Thiều Cẩm."
"Đáng tiếc Lý Thiều Uyên chỉ bị nhiễm thứ đó ở vết thương, miễn cưỡng giữ lại được một cái mạng, nhưng loại độc đó à..." Trong ánh mắt Tư Tuân chứa đựng một cơn bão: "Một khi đã dính vào, người này sẽ bị hủy hoại."
Ta dần dần tê liệt với những sự thật này: "Sau đó phụ thân ta và Lý Thiều Cẩm trở thành quân cờ bị vứt bỏ của ngươi."
"Đương nhiên, ngươi cũng đã nói, lời hứa đối với ta không tính là gì, Nam Tương bị ta khuấy đảo càng loạn, thì tỉ lệ thắng lợi mà ta trở về Bắc Yến sẽ càng lớn, loại bỏ Thừa tướng và Lý Thiều Cẩm, rồi lại mượn hoa dâng Phật cho Lý Thiều Uyên."
Tư Tuân tặc lười cảm thán: "Chỉ là không ngờ, tình nhân cũ của ngươi lại là kẻ si tình, giữ lại mạng và trải đường cho ngươi."
Hắn ta tiếc nuối lắc đầu: "Người muốn mạng của ngươi quá nhiều, hắn không thể bảo vệ được ngươi."
Tứ phía khốn đốn, tiến thoái lưỡng nan, vận mệnh của Nam Tương sắp hết rồi.
Thân là nữ nhih của Thừa tướng, sao ta lại không hiểu được sự tranh chấp trong triều đình chứ.
Lý Thiều Uyên hắn, đã tận lực rồi.
Một vị Hoàng đế, chỉ có thể dựa vào cách hành hạ ta để diễn một vở kịch kéo dài mạng sống.
Hắn sớm đã sa vào vũng bùn, nhưng lại dùng chút sức lực cuối cùng để đẩy ta ra.
Khi hắn hấp hối, vẫn còn tính toán cho ta.
"Ta đã biết rồi." Phản ứng của ta vẫn rất bình thản.
Ta biết rõ mình đau lòng, nhưng không biết phải biểu đạt thế nào.
Tư Tuân thấy ta như vậy, cực kỳ thất vọng: "Ta tặng thêm cho ngươi hai tin không quan trọng nữa."
Ta không phản ứng, hắn ta tự nói một mình: "Người bị lưu đày ngoài Tiêu Lương Nữ, còn có mẫu thân của Lý Thiều Uyên."
Hóa ra vào ngày mười lăm tháng Giêng đó, rốt cuộc là ta đã làm tổn thương hắn trước.
Bị chó hoang xé xác, không chỉ có Tiêu Lương Nữ, còn có mẫu thân hắn.
"Thi thể nhiễm độc cộng với Ngũ Thạch Tán, đứa trẻ đó sẽ chỉ lấy mạng của ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!